Ở lại ở bên trong tòa tiểu viện ở Biên Hoang thành này hai mươi mấy ngày, Sở Mộ không có đi ra ngoài.
Hôm nay Sở Mộ đi ra khỏi cửa phòng tản bộ một phen. Một mặt suy nghĩ cách phá giải Phong Thần huyết chú. Hắn cứ đi, dần dần đi tới hậu viện. Lúc này hắn mới chú ý thấy nơi này có một đạo thân ảnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng, dang ngồi trên mặt ghế.
Sở Mộ liếc mắt đã nhận ra đó là Nạp Lan Phong Hoa, Tiểu Hoàn không có mặt bên cạnh nàng.
- Nạp Lan tiểu thư dường như có tâm sự?
Sở Mộ đi qua, ung dung mở miệng nói. Hắn ngồi xuống vị trí đối diện với Nạp Lan Phong Hoa.
- Vì chuyện trong cửa tiệm mà phiền lòng, khiến cho Sở huynh chê cười rồi.
Nạp Lan Phong Hoa mỉm cười nói.
- Nếu không ngại tiểu thư có thể nói ra. Nói không chừng ta có thể cho tiểu thư một số ý kiến.
Sở Mộ nói.
Nạp Lan Phong Hoa cũng không cho rằng Sở Mộ có thể giúp gì được mình. Bất quá nàng nhớ tới lời nhận xét của Nạp Lan Hạc về Sở Mộ lúc trước. Hơn nữa trong lòng nàng cũng có phiền muộn, cho nên trầm ngâm một lát, nàng cũng nói ra mọi việc.
Sở Mộ thông qua lời kể của Nạp Lan Phong Hoa đã hiểu rõ tiền căn hậu quả.
Nạp Lan Phong Hoa là Tam tiểu thư của Nạp Lan gia tộc. Mà Nạp Lan gia tộc lại là một trong hai đại gia tộc của Hoang Hỏa thành, một tòa thành trung cấp. Chủ yếu kinh doanh sinh ý đan dược.
Bởi vì một ít nguyên nhân, nàng rời khỏi gia tộc đi vào Biên Hoang thành, kinh doanh một cửa tiệm đan dược ở đây. Cửa tiệm đan dược này tự nhiên là sản nghiệp thuộc về Nạp Lan gia. Chỉ có điều nó cách Hoang Hỏa thành khá xa, hơn nữa lại thêm Thiên Đan lâu trong Biên Hoang thành cạnh tranh, cho nên sinh ý của cửa tiệm đan dược này càng lúc càng không tốt.
Tuy rằng Nạp Lan Phong Hoa không có nói rõ, nhưng mà Sở Mộ từ trong mấy câu nói của nàng đã nghe ra. Nếu như sinh ý ở nơi này thất bại, cửa tiệm phải đóng cửa. Như vậy Nạp Lan Phong Hoa nhất định phải trở về Nạp Lan gia tộc.
Đầu óc Sở Mộ vận chuyển, đại khái đã hiểu rõ. Nhất định là bởi vì chuyện gì đó mà Nạp Lan Phong Hoa mới rời khỏi Nạp Lan gia tộc, đi vào trong Biên Hoang thành kinh doanh một cửa tiệm đan dược như vậy. Nếu như thất bại trở về Nạp Lan gia tộc, nhất định nàng sẽ phải tiếp nhận sắp xếp mà nàng không muốn.
Cửa tiệm đan dược của Nạp Lan gia tộc trong Biên Hoang thành gọi là Tiểu Đan các, diện tích cũng không lớn. Vốn sinh ý đã không tốt, trong khoảng thời gian này lại ảm đạm hơn một ít. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không quá ba tháng sẽ phải đóng cửa.
Thời gian ba tháng kỳ thực rất ngắn, có khả năng thoáng cái đã qua đi.
Nạp Lan Phong Hoa là một người bề ngoài nhu mì, mềm yếu. Nhưng kỳ thực bên trong lại vô cùng cương liệt, chuyện nàng không muốn làm, nhất định sẽ không đi làm. Bởi vậy nàng không muốn cứ như vậy thất bại, trở về gia tộc. Có trở về cũng phải trở về với tâm thái của người chiến thắng.
- Nạp Lan tiểu thư định xử lý việc này thế nào?
Sở Mộ lơ đãng hỏi.
- Tiểu Đan các chỉ là cửa tiệm nhỏ do gia tộc chúng ta thử kinh doanh ở Biên Hoang thành. Cho nên đan dược bán ra phẩm cấp thấp, hơn nữa đẳng cấp cũng không cao. Thiên Đan lâu đã cắm rễ vài chục năm ở Biên Hoang thành này. Trừ phi có thể lấy ra đan dược đẳng cấp, phẩm chất cao hơn. Nếu không, không có cách nào cạnh tranh được với Thiên Đan lâu.
Nạp Lan Phong Hoa nói.
Quả thực, Thiên Đan lâu cắm rễ trong Biên Hoang thành đã vài chục năm, thâm căn cố đế. Thị trường trên cơ bản đều bị bọn họ nuốt hết. Muốn lấy lại một bộ phận thị trường trong tay bọn họ, rất khó.
Nhất là Tiểu Đan các chỉ là cửa tiệm mà Nạp Lan gia tộc thử mở ở Biên Hoang thành, không có chính thức chú tâm, đã khó càng thêm khó.
Sở Mộ thậm chí còn nghĩ, Nạp Lan Phong Hoa tới đây nói không chừng cũng không phải là lựa chọn của nàng.
Lúc này thị nữ Tiểu Hoàn cũng tới, trừng mắt nhìn Sở Mộ, sau đó nói với Nạp Lan Phong Hoa.
- Tiểu thư, Nguyên Giang đại sư tới, bây giờ đang ở đại sảnh chờ.
- Sở huynh, ta còn có chuyện phải làm, ta cáo từ trước.
Nạp Lan Phong Hoa đứng dậy, sau khi chân thành thi lễ với Sở Mộ, nàng lưu lại một câu nói rồi quay người rời đi.
- Nếu như Nạp Lan tiểu thư có chỗ cần dùng, không cần phải khách khí với ta.
Sở Mộ nói xong, lại bổ sung thêm một câu:
- Kỳ thực ta là một Luyện Đan sư.
Nạp Lan Phong Hoa dừng lại một lát, không nói gì thêm. Mà Sở Mộ một mình ngồi trong hậu viện, nhìn lên trên không trung, lại tiếp tục suy nghĩ vấn đề của mình.
...
Nguyên Giang đại sư là một Luyện Đan sư, nhìn qua chừng ba mươi mấy tuổi. Hai má lõm xuống, cái cằm nhọn, còn có một chòm râu ria, như là râu dê. Hai mắt nheo lại, hiện lên tinh mang, rơi vào trên mặt Nạp Lan Phong Hoa. Lại nhìn từ trên xuống, chậm rãi đảo qua bộ ngực và phần eo của nàng, sau đó lại dời xuống hai chân. Lại lần nữa từ hai chân chậm rãi di chuyển mắt lên trên.
Dò xét không chút kiêng nể gì cả, thậm chí còn hiện lên tham niệm chiếm giữ. Hành vi của hắn khiến cho Nạp Lan Phong Hoa có chút không vui, khẽ nhướng mày.
- Nạp Lan tiểu thư quả nhiên người cũng như tên, có tư thế phong hoa tuyệt đại a.
Nguyên Giang vuốt chòm râu dê của mình, cười tủm tỉm, vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi. Nhìn thế nào cũng không giống như đại sư, ngược lại là một tên háo sắc.
- Đại sư quá khen.
Mặc dù trong lòng có cảm giác buồn nôn vô cùng, nhưng mà Nạp Lan Phong Hoa đã sớm hiểu rõ tính nết của Nguyên Giang này. Nàng cố chịu cảm giác không thoải mái, hết thảy những thứ nàng làm đều là vì vận mệnh của nàng.
- Không biết đại sư có nguyện ý trở thành Luyện đan sư của Tiểu Đan các hay không?
- Tiểu Đan các mặc dù nhỏ, bất quá có ta ở đây, muốn làm lớn cũng không khó khăn.
Nguyên Giang nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Phong Hoa, trong thanh âm tràn ngập vẻ tự tin.
- Bất quá ta có mấy điều kiện, chỉ cần thỏa mãn được, ta sẽ đồng ý trở thành Luyện đan sư của riêng Tiểu Đan các.
- Mời đại sư nói.
Nạp Lan Phong Hoa nói.
- Điều kiện thứ nhất, ta muốn bảy thành quyền sở hữu của Tiểu Đan các.
Nguyên Giang vừa mới nói ra, Nạp Lan Phong Hoa và thị nữ Tiểu Hoàn, cùng với quản gia Nạp Lan Hạc bỗng nhiên biến sắc.
Bảy thành quyền sở hữu Tiểu Đan các, tương đương với việc Tiểu Đan các là đồ của đối phương.
Vẻ mặt Nạp Lan Phong Hoa khôi phục như thường, không có phản bác mà tiếp tục nhìn Nguyên Giang, hỏi.