Chỉ chốc lát sau Sở Mộ đã cảm thấy chấn động kịch liệt. Giống như là ngọn núi sụp đổ, nghiền nát. Kéo dài chừng ba mươi thức rồi mới dừng lại. Lại một lần nữa khôi phục như bình thường.
Khó trách Tam cung chủ lại bảo ngồi xuống.
- Hiện tại Thiên Hoang đại hạm đã tiến vào đường hầm không gian, đến thế giới Thái cổ ước chừng còn mất nửa năm. Trong khoảng thời gian này chúng ta cứ ngồi trên ghế, ngươi có thể suy nghĩ một chuyện.
Tam cung chủ nói, nói xong đối phương lập tức nhắm hai mắt lại.
Sở Mộ đáp lại một tiếng, nhìn chung quanh một lát. Lúc này hắn có thể chứng kiến bên ngoài là một mảnh bóng đêm. So với Hắc Ám tuyệt vực còn đen hơi. Hắn cũng nhắm hai mắt lại.
Thời gian nửa năm hắn có thể lợi dụng cho tốt. Suy nghĩ kiếm kỹ hoặc là tu luyện bộ thượng Kiếm Đồng. Tóm lại không thể không công uổng phí nửa năm. Nhưng rất nhanh Sở Mộ đã phát hiện ra, hắn không có cách nào tu luyện, dường như bị ảnh hưởng gì đó, chung quy không có cách nào tiến vào trạng thái tu luyện.
Thời gian nửa năm kỳ thực không dài, nhưng mà cũng không tính là ngắn. Mấu chốt là phải xem đang ở trong hoàn cảnh nào. Ở trong bóng đêm như vậy, không có thanh âm nào, đủ để khiến cho người ta nổi giận. Nhất là không có cách nào tiến vào trạng thái tu luyện càng thêm khó chịu.
Chỉ là có khó chịu cũng phải thừa nhận, có đôi khi Tam cung chủ đột nhiên lại mở miệng nói chuyện phiếm với Sở Mộ. Đàm luận một ít vấn đề trên phương diện tu luyện. Lại hỏi một ít kiến thức lịch lãm rèn luyện của hắn. Sở Mộ biết rõ, đây là Tam cung chủ nhân cơ hội này gián tiếp trợ giúp hắn.
Nói chuyện phiếm... đàm luận... tu luyện... Thời gian nhanh chóng trôi qua. Khoảng thời gian này cũng không còn khó chịu như vậy nữa.
Bầu trời của Thế giới Thái cổ lơ lửng trên cao, ngàn vạn tia sáng như kiếm xuyên qua hư không, chiếu rọi mặt đất. Trong vô số ánh sáng ẩn chứa quang mang bảy màu.
Hưởng thụ ánh nắng mặt trời, mặc trường bào màu trắng. Sở Mộ đi trên địa bàn của Thiên Phong kiếm cung, cảm giác quen thuộc đã lâu từ trong lòng bàn chân lan tràn toàn thân, toàn thân hắn không tự chủ được run rẩy một cái.
- Ta trở lại rồi.
Tay trái nắm vỏ kiếm, dạo bước tiến lên. Nhìn qua kiếm trúc quen thuộc trước kia, ánh mắt Sở Mộ có chút hoảng hốt, thì thào lẩm bẩm, giống như đang than nhẹ vậy.
Bảy năm rưỡi, trọn bảy năm rưỡi, giống như cách một thế hệ. Lại dường như chỉ một chớp mắt, nhắm mắt mở mắt đã qua đi.
Ngước mắt nhìn qua, nhìn thấy nhiều thêm không ít gương mặt xa lạ.
Bỏ qua ánh mắt của người khác, Sở Mộ nhanh chóng bước đi, dựa theo trí nhớ, đi về phía nơi ở của giáo tập Quý Thiên Tường.
Sở Mộ không biết lúc này giáo tập Quý Thiên Tường còn có ở đó hay không.
...
- Ngươi... Ngươi... Ngươi.
Hai mắt giáo tập Quý Thiên Tường trợn ngược, đồng tử run lên, ngón tay chỉ vào Sở Mộ liên tục run rẩy, không có cách nào ức chế sự khiếp sợ và kích động trong lòng.
- Giáo tập, ta trở lại rồi.
Sở Mộ mỉm cười, che đấu vẻ kích động của mình, dùng sức nói.
- Tốt, tốt, tốt.... Trở lại là tốt rồi... ha ha ha.
Quý Thiên Tường dùng sức lắc lắc vai Sở Mộ, ngữ khí hết sức kích động, cười to không thôi.
Cuối cùng cũng là cường giả Kiếm Vương cấp, tâm tính bất phàm. Kích động qua đi, nhanh chóng bình tĩnh trở lại rồi nhìn qua Sở Mộ. Ánh mắt kia dường như có ngàn vạn nghi vấn, nhưng mà không biết nói từ chỗ nào.
- Ngươi..
Ngẫm lại, Quý Thiên Tường mở miệng, suy nghĩ có chú rối loạn, cũng không biết nên hỏi cái gì.
- Giáo tập, đợi sau này ta sẽ nói rõ.
Dường như Sở Mộ có thể hiểu được sự kích động trong lòng Quý Thiên Tường lúc này. Nhưng mà hắn càng thêm quan tâm tới Chấn Thiên chiến đội và đồng bạn của hắn hơn.
- Đám người Tần Sơn Hà, Đồ Cương và Đạm Đài Lưu Quang như thế nào rồi?
- Ngươi có một đám đồng bạn tốt.
Quý Thiên Tường trầm ngâm một lát rồi nói.
- Chấn Thiên chiến đội trong bảy năm rưỡi này không ngừng phát riển, đã trở thành chiến đội cao cấp đỉnh tiêm nhất. Theo ta được biết, bọn hắn đang tiến vào Huyết Sắc hoang nguyên chấp hành nhiệm vụ tấp cấp chiến đội.
- Nhiệm vụ tấn cấp chiến đội, Chấn THiên chiến đội muốn trở thành chiến đội siêu cấp sao?
Sở Mộ có chút hoảng hốt, dưới tình huống hắn không có mặt ở đây, hóa ra Chấn Thiên chiến đội lại phát triển tới một bước này.
- Tinh Trần chiến đội của Tư Không Chiến thì thế nào?
Nhớ tới việc này, Sở Mộ lại hỏi.
- Tinh Trần chiến đội... Tư Không chiến quả thực rất lợi hại, thực lực bản thân cường đại, thiên phú hơn người. Dưới sự dẫn dắt của hắn, Tinh Trần chiến đội phát triển nhanh chóng. Hôm nay đxa trở thành siêu cấp chiến đội thứ tư sau Thí Thần chiến đội, Trảm Ma chiến đội và Đồ Yêu chiến đội.
Quý Thiên Tường thở dài:
- Ta biết rõ đổ ước giữa các ngươi, Tinh Trần chiến đội trước khi Chấn Thiên chiến đội tới. Tư Không Chiến đã đứng thứ tư trong Phong Vân bảng của Thanh Phong kiếm cung, gần với Giang Thiên Mạc, Hải Vô Nhai và Vương Đạo.
Sở Mộ gật gật đầu, Tư Không Chiến quả thực rất có thiên phú. Hắn cũng chưa từng xem thường đối phương. Thời gian bảy năm qua, hắn có tăng trưởng cực lớn như vậy, không có đạo lý nào người khác không tăng lên, như vậy mới là kỳ quía.
- Hiện tại ta đã trở về.
Sở Mộ nói.
Quý Thiên Tường cười lớn, nói:
- Thực lực cũng đạt tới Thần Ngưng cảnh đại thành. Phong Thần Huyết Chú của Minh thần tộc cuối cùng vẫn không làm gì được ngươi.
- Giáo tập, ta muốn đi vào trong Huyết Sắc hoang nguyên, hội họp với đồng bạn của ta.
Sở Mộ nói rồi đứng dậy.
- Đi đi. Ta sẽ đem tin tức ngươi trở về báo cáo cho Lăng Vân tổng giáo tập.
Quý Thiên Tường nói.
Gật đầu, Sở Mộ rời đi, nhanh chóng đi về phía khu vực đệ tử tinh anh. Dừng lại trước Chiến lâu, đưa ra huy chương chiến đội của mình. Xem nhiệm vụ mà Chấn Thiên chiến đội chấp hành.
Kiếm lệnh thân phận đệ tử tinh anh của Thiên Phong kiếm cung Sở Mộ vẫn còn giữ. Lúc nyaf hắn có thể trực tiếp thông qua cánh cửa huyết sắc, tiến vào trong Thiên Phong cốc.
So với bảy năm rưỡi trước, Thiên Phong cốc không có bất luận biến hóa gì. Chỉ có điều có thêm không ít khuôn mặt xa lạ. Hẳn là đệ tử vừa mới tấn cấp lên làm đệ tử tinh anh trong bảy năm rưỡi này.
Lần này khi Sở Mộ tiến vào Thiên Phong cốc cũng không có tạo thành gợn sóng gì. Có một ít người hiếu kỳ nhìn hắn một cái, là khuôn mặt xa lạ, không hơn.
Bước tới lối ra Thiên Phong cốc, khi đi qua mấy người...
- Người nọ...
Kiếm giả vừa đối mặt với Sở Mộ đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn về bóng lưng Sở Mộ, có chút đăm chiêu.