Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 147: Muốn giết Sở Mộ



Đối với Sở Mộ, Ngụy Hoành đã mang sát ý mãnh liệt. Hắn đặc biệt lo lắng, nếu để Sở Mộ lớn lên, sẽ tạo thành uy hiếp trí mạng đối với hắn.

Cho nên bất kể như thế nào, cho dù không giết người khác, Sở Mộ cũng nhất định phải giết chết.

- Quá nhanh! Thân pháp thật đáng sợ!

Liên tiếp bật thốt hai câu cảm thán, ánh mắt Nguỵ Hồng loé lên dị quang, sắc mặt trầm xuống. Việc truy tìm Sở Mộ, hắn nghĩ không có khó khăn gì. Nhưng không ngờ Sở Mộ lại có thân pháp đáng sợ như vậy để trốn sự truy đuổi của hắn.

Nguỵ Hồng cảm thấy như bị sỉ nhục, từ lúc Sở Mộ giao thủ với hắn mà không rơi xuống hạ phong đến hiện tại, Sở Mộ lại có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi của hắn. Nguỵ Hồng hắn đường đường là Kiếm Khí Cảnh Thập Đoạn kiếm giả, ở trong nội viện cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, vậy mà hiện tại lại không làm gì được một tên với tu vi như con kiến hôi kia. Điều này quả thật là vô cùng nhục nhã!

- Sở Mộ nhất định phải chết! Khi bắt được hắn, ta thề sẽ lập tức xuất ra sát chiêu! Nhất kích tất sát!

Nguỵ Hồng thầm thề trong lòng với ngữ khí kiên định và tràn ngập sát cơ khiến cho không khí xung quanh hắn cũng đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn.

- Nhưng mà thân pháp của hắn cao minh hơn ta. Ta không nên giết hắn quá nhanh, trước hết phải đánh hắn trọng thương để ép hỏi thân pháp của hắn rồi mới giết!

Mặc dù rất nóng lòng, nhưng từ bây giờ đến khi Thanh Lan Hư Cảnh đóng cửa vẫn còn thời gian khá dài, Nguỵ Hồng nắm chắc có thể không để cho Sở Mộ còn sống đến lúc đó!

Trên đồng cỏ, một bóng người màu xanh nhạt lướt nhanh trên không trung phát ra tiếng xé gió rất nhẹ rồi từ từ dừng hẳn lại. Bóng người này chính là Sở Mộ.

Sau khi dừng lại, Sở Mộ lập tức lấy một bình sứ từ trong lồng ngực, đổ ra năm viên Hồi Khí Hoàn nhanh chóng nuốt vào miệng để bổ sung kiếm khí.

Khi chiến đấu với Nguỵ Hồng, Sở Mộ đã tiêu hao hơn một nửa kiếm khí, sau đó lại không tiếc tiêu hao kiếm khi mà dồn lực thi triển thân pháp phối hợp với Phong ý cảnh mới có thể trốn thoát khỏi sự đuổi giết của Nguỵ Hồng. Cho nên, hiện tại kiếm khi của hắn xem như đã triệt để sử dụng sạch sẽ. Nhưng Sở Mộ lại không thể dừng lại để tu luyện khôi phục, ở một nơi xa lạ vắng vẻ như thế này, hắn không dám cam đoan đột nhiên có hung thú hay kẻ liều mạng nào đó xuất hiện hay không. Vì vậy, hắn chỉ có thể dùng Hồi Khí Hoàn để khôi phục kiếm khí bị tiêu hao.

Trong tay Sở Mộ có khoảng hơn năm mươi viên Hồi Khí Hoàn, sau khi sử dụng hơn mười viên, vận chuyển một đại chu thiên mới có cảm giác kiếm khí hoàn toàn khôi phục lại.

- Tu vi của Nguỵ Hồng cao hơn ta quá nhiều. Ta bây giờ cần phải đặt chú trọng tăng mạnh tu vi. Chỉ cần tu vi kiếm khí đạt tới Cửu Đoạn là ta có thể nắm chắc hơn hơn bảy phần có thể giết chết Nguỵ Hồng!

Thầm nghĩ trong lòng như vậy. Sở Mộ cẩn thận tìm kiếm xung quanh xem có tìm thấy linh dược có thể đề thăng tu vi hay không.

Sau một lúc tìm kiếm, xung quanh nơi này chỉ toàn là cỏ xanh và đá cuội bình thường, Sở Mộ tiếp tục thu liễm khí tức di chuyển đến khu vực khác.

...

- Tên đệ tử Thanh Phong kiếm phái có đào thoát được hay không nhỉ? Không ngờ được tên đó lại có thể chính diện đối kháng với Nguỵ Hồng mà không rơi xuống hạ phong! Hắn đúng là một thiên tài về kiếm thuật! Thiên tài đến mức yêu nghiệt!

Sau khi đã an toàn, Diêu Bích Phượng hồi tưởng lại tràng cảnh lúc trước và vẫn khó có thể tin được. “Hy vọng là hắn có thể trốn thoát khỏi tay Nguỵ Hồng. Đợi đến khi tu vi của hắn tăng lên, có lẽ hắn có thể giết ngược lại Nguỵ Hồng! Mà không biết các sư huynh đệ khác như thế nào rồi? Ta phải nhanh tìm được bọn họ, quyết không để cho âm mưu của Thanh Lan kiếm phái thực hiện được!

...

- Dừng tay!

Sắc mặt Văn Nhân lúc này rất khó coi. Hắn đang bị hai tên đệ tử của Thanh Lan kiếm phái chặn đường, thấy đối phương định ra tay với mình nên hắn vội vàng la lên.

- Ta chỉ là một kiếm giả với tu vi Cửu Đoạn trung kì Kiếm Khí Cảnh, tài nghệ thấp kém, căn bản không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào đối với các ngươi. Người có thể uy hiếp đến các ngươi chính là Sở Mộ. Mà ta có thể giúp các ngươi tìm giết hắn!

- Sở Mộ sao?

Ánh mắt Lý Đông khẽ sáng lên, khoé miệng nhếch lên nụ cười suy tư. Hắn liếc mắt nhìn Văn Nhân, dùng giọng điệu đùa cợt nói:

- Bọn ta tất nhiên sẽ giết Sở Mộ. Còn ngươi! Ngươi cũng phải chết! Chỉ cần là đệ tử của Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thuỷ kiếm phái thì đều phải chết!

Lý Đông không hề lo lắng Văn Nhân biết được mưu đồ của môn phái. Bởi vì tên Văn Nhân này ti vi chỉ là Cửu Đoạn trung kì mà Lý Đông hắn là Cửu Đoạn đỉnh phong, đồng thời hắn còn là Đại sư huynh trong đám đệ tử tinh anh của Thanh Lan kiếm phái, cho nên việc giết một tên như Văn Nhân đối với hắn chẳng khác nào giết một con hung thu Trung Cấp. Không có gì khó khăn.

Văn Nhân nghe vậy thì hoảng sợ, ánh mắt trở nên âm trầm. Hắn không ngờ, Thanh Lan kiếm phái lại âm mưu muốn giết toàn bộ đệ tử tinh anh của Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thuỷ kiếm phái đi vào hư cảnh lần này. Âm mưu này thật sự quá điên cuồng rồi!

- Không! Ngươi không nên giết ta, ta còn sống đối với các ngươi sẽ có giá trị hơn. Huống gì, với tu vi của các ngươi, muốn giết ta quá dễ dàng!

Văn Nhân suy nghĩ thật nhanh, vội vàng nói:

- Hiện nay, trong đám đệ tử tinh anh Thanh Phong kiếm phái chúng ta, ngoại trừ Sở Mộ còn có Tiêu Thiên Phong so với Sở Mộ cũng không kém chút nào. So với đám người Lí Dật còn lợi hại hơn. Hơn nữa, bọn hắn còn được đi vào Thanh Phong Động tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bi (bia đá), thực lực chắc chắn mạnh hơn. Nếu có ta đi chung với các ngươi, khi gặp nhau, ta có thể nói với bọn chúng là chúng ta tạm thời liên thủ để bọn chúng bớt cảnh giác các ngươi. Đến khi đó, chúng ta ở sau lưng đánh lén bọn chúng sẽ dễ dàng giết chết bọn chúng hơn, đồng thời còn có thể hạ thấp tổn thương của các ngươi xuống mức thấp nhất.

Vì mạng sống của mình, vì muốn giết Sở Mộ, Văn Nhân không tiếc bản thân biến thành tay sai cho người khác. Bởi vì hắn hiểu, với thực lực của hắn căn bản không làm gì được Sở Mộ, biện pháp duy nhất hắn có thể làm là liên thủ với người khác để đối phó Sở Mộ. Nhưng ở trong Thanh Phong kiếm phái chắc chắn không có ai liên thủ với hắn đối phó Sở Mộ, chỉ cần ở trong Thanh Phong kiếm phái có người biết hắn có suy nghĩ như vậy thì hắn chắn chắn sẽ chết không có chỗ chôn. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ có thể liên thủ với người của Thanh Lan kiếm phái!

Mặc dù hắn biết việc liên thủ với người của Thanh Lan kiếm phái chẳng khác nào bảo hổ lột da, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị giết, nhưng mà suy nghĩ muốn giết chết Sở Mộ trong lòng hắn quá lớn, lớn đến mức hắn gần như không thể khống chế được.

Lý Đông nghe vậy, lúc đầu có chút kinh ngạc rồi lập tức hiểu được vấn đề, suy nghĩ cũng theo đó xoay chuyển nhanh chóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.