Các đệ tử Trùng Thiên Viện đều cười lớn, những đệ tử mới không hiểu được tâm tình của các đệ tử cũ, nhưng một năm qua bọn họ có cảm nhận rất sâu sắc.
- Sở sư huynh, đi uống rượu.
Chung Mộc Thần lên tiếng.
- Thủ tịch sư huynh, Chung sư huynh, đi uống rượu.
Có đệ tử hô to.
- Khoan đã!
Sở Mộ tỉnh táo nhất nhưng ngữ khí của hắn mang theo kích động, hiện tại hắn là thủ tịch sư huynh, mỗi lời nói và hành động đều có lực hiệu triệu lớn la, mọi người an tĩnh lại, ánh mắt tập trung lên người Sở Mộ, chờ Sở Mộ nói tiếp:
- Hiện tại không phải lúc uống rượu.
- Ta hứa hẹn trong một năm sẽ quét ngang Bình Thiên Viện, cho nên muốn uống rượu, chờ tới lúc ta quét ngang Bình Thiên Viện, thực hiện tâm nguyện của Trùng Thiên Viện chúng ta, sau đó uống rượu mới vui vẻ nhất, có thể say một cuộc.
Sở Mộ nói.
- Tốt, theo ý thủ tịch sư huynh.
Chung Mộc Thần nói.
- Được, vậy thì chờ, thủ tịch sư huynh, không nên để chúng ta chờ quá lâu.
Các đệ tử liên tục cười nói.
- Được rồi, giải tán đi, hi vọng cuộc đấu hôm nay giữa ta và Chung sư huynh có thể trợ giúp các sư huynh đệ.
Sở Mộ nói, hắn vẫn gọi Chung Mộc Thần là sư huynh, đây là tôn kính từ nội tâm.
- Đa tạ thủ tịch sư huynh, đa tạ Chung sư huynh.
Các đệ tử liên tục hành kiếm lễ.
- Ta thu hoạch rất lớn, phải về bế quan lĩnh ngộ vài ngày.
- Ta cũng thế.
- Nếu có thể thường xuyên nhìn thấy những cuộc đấu như thế này, tin tưởng thực lực của chúng ta sẽ có đề thăng.
Trong tiếng thỏa luận, các đệ tử Trùng Thiên Viện không ngừng rời đi.
Sở Mộ và Chung Mộc Thần cũng rời khỏi Bách Chiến Lâu.
- Sở sư huynh, uy lực Lôi Vân Phong Bạo của ngươi mạnh hơn Quang Toàn Lôi Viêm Ba của ta rất nhiều, một khi càng hoàn thiện, uy lực của nó sẽ cường đại hơn.
Chung Mộc Thần nói.
- Cho nên ta mới nói là một năm, theo ý định chỉ mấy tháng là ta có thể hoàn thêện một phen, từ đó củng cố kiếm kỹ tứ phẩm, đến lúc đó có nắm chắc quét ngang Bình Thiên Viện.
Sở Mộ cười nói.
- Sử sư huynh hiện tại có thể đánh bại Tào Thanh Phong một trong ba người mạnh nhất Bình Thiên Viện, Đào Thế Hùng bài danh thứ hai mạnh hơn ta, hắn muốn đánh bại ta cũng không dễ dàng, tin tưởng đến lúc đó Sở sư huynh có thể đánh bại hắn, chướng ngai duy nhất chính là thủ tịch Bình Thiên Viện Tiêu Linh.
Ngữ khí của Chung Mộc Thần vô cùng ngưng trọng.
- Tiêu Linh, kiếm kỹ của hắn thế nào?
Sở Mộ hỏi, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
- Kiếm kỹ mạnh nhất của hắn là kiếm kỹ tứ phẩm, dường như có hai chiêu.
Chung Mộc Thần nói:
- Bàn về nắm giữ kiếm kỹ, Tiêu Linh còn trên cả ta, hắn chỉ cần một chiêu là có thể đánh bại ta, hắn mới là đối thủ mạnh nhất trong quá trình quét ngang Bình Thiên Viện.
- Chung sư huynh yên tâm, không nắm chắc mười phần ta sẽ không ra tay.
Sở Mộ cười nói:
- Hiện tại ta quyết định ra tay, tỏ vẻ ta có mười phần nắm chắc đánh bại Tiêu Linh, quét ngang Bình Thiên Viện.
- Tốt, ta đã chờ nhiều năm, không kém một năm này.
Chung Mộc Thần cười nói:
- Trong đoạn thời gian này, nếu như cần ta bồi luyện thì cứ lên tiếng.
- Tốt!
Sở Mộ cũng cười nói.
Có đôi khi có bồi luyện mới hoàn thiện kiếm kỹ nhanh hơn
Hai người vừa đi vừa cười nói, sau đó quay về kiếm lâu tĩnh tu.
Thiên Xảo Ngư trăm phương ngàn kế cố gắng truyền tin cho Sở Mộ rốt cuộc đến nơi.
- Huyền Cơ Vô Nguyệt tỷ tỷ của Huyền Cơ Vô Đạo...
Biết tin này rồi Sở Mộ nhớ kỹ nhưng không quá chú ý.
- Lôi Vân Phong Bạo!
Chém kiếm ra, vang tiếng nổ inh ỏi, vòi rồng đáng sợ tàn phá. Biểu tình Chung Mộc Thần trầm trọng thi triển Quang Toàn Lôi Viêm Ba đối kháng lại. Hai bên đối kháng nhau, hai chiêu kiếm kỹ tứ phẩm không ngừng tiêu hao, cuối cùng Quang Toàn Lôi Viêm Ba biến mất trước. Lôi Vân Phong Bạo bị suy yếu vẫn lao hướng Chung Mộc Thần, bị một chiêu kiếm kỹ nhị phẩm của gã triệt tiêu.
Đây là đang trong Thạch Trung lâu của Sở Mộ.
Phong cấm của Thạch Trung lâu có thể đỡ được Lôi Vân Phong Bạo oanh kích, nhưng tầng lầu sẽ bị phá hoại. Nên Sở Mộ thi triển Lôi Vân Phong Bạo nhưng không rót kiếm nguyên vào, thậm chí kiểm soát kiếm ý, bốn loại áo nghĩa ở đẳng cấp ngũ chuyển, chỉ phát ra ý Lôi Vân Phong Bạo mà đã trời long đất lở.
Tương tự, Chung Mộc Thần khống chế uy lực Quang Toàn Lôi Viêm Ba các mặt đều ngang bằng Lôi Vân Phong Bạo, hai bên đối kháng uy lực tương đương. Nhưng kiếm ý của Sở Mộ mang theo chút vị bất diệt nên thắng một bậc.
Chung Mộc Thần buông tiếng thở dài:
- Sở sư huynh lĩnh ngộ và nắm giữ kiếm kỹ tứ phẩm đã đuổi kịp ta.
Cái gì là thiên tài? Chính là đây, đứng ngay trước mắt gã.
Chung Mộc Thần mất nhiều năm, không ngừng nghiên cứu rèn giũa Quang Toàn Lôi Viêm Ba mới hoàn thiện đến bước này. Còn người trước mắt chỉ mất ba tháng đã nắm giữ và khống chế kiếm kỹ tứ phẩm đến trình độ ngang bằng gã.
Sở Mộ cười nói:
- Nếu không có Chung sư huynh giúp đỡ e rằng ta sẽ mất thời gian gấp đôi.
Sở Mộ nói thật, ba tháng qua mỗi cách mấy ngày lại đánh nhau với Chung Mộc Thần một lần. Vì không phá hoại Thạch Trung lâu nên bọn họ không rót kiếm nguyên vào, chỉ vận dụng ý kiếm kỹ đối kháng, làm như thế không ngừng khắc sâu lĩnh ngộ, nắm giữ Lôi Vân Phong Bạo.
Cách mấy ngày lại dùng ý kiếm kỹ tứ phẩm đối kháng một lần, kiếm ý của Sở Mộ ẩn chứa một tia tinh túy bất diệt khiến kiếm kỹ kéo dài ba giây. Đối kháng nhiều lần đem lại chút cảm ngộ cho Chung Mộc Thần, khiến gã nắm giữ Quang Toàn Lôi Viêm Ba sâu hơn, càng lúc càng hoàn thiện, lực lượng càng ngưng tụ, xoay tròn nhanh hơn, xung lực càng mạnh.
- Về mặt nắm giữ Lôi Vân Phong Bạo ta đã không thể trợ giúp gì cho Sở sư huynh.
Sở Mộ cười nói:
- Tuy không giúp được trong Lôi Vân Phong Bạo nhưng Chung sư huynh vẫn có thể hỗ trợ ta về kiếm kỹ tứ phẩm khác.
- Kiếm kỹ tứ phẩm khác? Không... không lẽ...?
Mặt Chung Mộc Thần vô cùng rung động, mắt trợn to nhìn Sở Mộ chằm chằm, ngón tay run run:
- Không lẽ Sở sư huynh còn có chiêu kiếm kỹ tứ phẩm... thứ hai?
Ý tưởng này làm Chung Mộc Thần hết hồn.
Từ lúc Sở Mộ trở thành đệ tử của Trùng Thiên viện đến nay tính ra được một năm ba tháng, chiến đấu với Chung Mộc Thần thành thủ tịch sư huynh Trùng Thiên viện mới ba tháng trước. Tức là trong một năm Sở Mộ trở thành đệ tử Trùng Thiên viện đã sáng tạo một chiêu kiếm kỹ tứ phẩm, tốc độ như thế tuy không phá kỷ lục Phi Thiên các nhưng cũng xếp vào mười hạng đầu.