Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1529: Không người địch nổi (Thượng)



Vốn thấy Sở Mộ gọn gàng hai chiêu đánh bại hai người làm các đệ tử Phi Thiên viện do dự băn khoăn, nghe hắn nói câu đó chọc giận họ, có người lao lên Bách Chiến đài chiến đấu với Sở Mộ, nhưng chỉ một chiêu đã thua dưới kiếm.

Đến đây thì Sở Mộ được ba vạn khối thượng phẩm Nguyên Tinh, ba trăm điểm Phi Thiên Trị. Số Phi Thiên Trị trong thân phận kiếm lệnh của Sở Mộ đã đến một ngàn bốn trăm ba mươi điểm.

Sở Mộ xúc động:

- Đây quả nhiên là cách hay để kiếm Phi Thiên Trị.

Sở Mộ muốn tham ngộ kiếm thuật không chi chẳng biết cần bao nhiêu lần, có càng nhiều Phi Thiên Trị càng tốt.

Đệ tử thứ bốn lại bị Sở Mộ một kiếm đánh bại, hắn nhận được một vạn thượng phẩm Nguyên Tinh, một trăm Phi Thiên Trị.

Đến lúc này các đệ tử Phi Thiên viện mới hiểu rằng bằng thực lực của bọn họ vốn không thể đánh lại Sở Mộ, cần các sư huynh ít nhất mười hạng đầu mới có cơ may đánh bại Sở Mộ.

Một đệ tử quát vào mặt Sở Mộ:

- Ngươi có gan thì chờ đấy!

Sở Mộ ung dung nói:

- Ta sẽ chờ, kêu thủ tịch sư huynh của các ngươi đến đi.

Lời nói của Sở Mộ lại chọc giận các đệ tử Phi Thiên viện, bọn họ rống to:

- Không cần thủ tịch sư huynh, chỉ sư huynh xếp mười hàng đầu của Phi Thiên viện chúng ta là dư sức đánh bại ngươi!

Không lâu sau một luồng kiếm quang bay tới đáp xuống Bách Chiến đài.

Đệ tử Phi Thiên viện phía đối diện Sở Mộ cười nói:

- Đệ tử Trùng Thiên viện mà dám đến Phi Thiên viện chúng ta khiêu chiến, trước không nói thực lực của ngươi như thế nào, chỉ tính lòng can đảm này khiến Hà Kỳ ta đây vô cùng khâm phục.

Nghe thì thân thiện nhưng nụ cười trên mặt đệ tử này thật giả tạo.

Hà Kỳ, hạng bảy trong đệ tử Phi Thiên viện.

- Bớt nói nhảm đi.

Sở Mộ biết xem kiếm thuật, coi kiếm như ngắm người, xem người như coi kiếm. Hà Kỳ nói dễ nghe nhưng thật ra là loại người giả tạo.

Sở Mộ sẽ không khách sáo với thứ người này, hắn cũng không cần.

Hà Kỳ cười cười không thèm để bụng, nhưng Sở Mộ thấy đáy mắt gã lóe tia tức giận.

Hà Kỳ mở miệng nói:

- Được thôi, vậy ngươi nên cẩn thận!

Hà Kỳ chưa nói hết câu đã rút kiếm ra, trực tiếp thi triển kiếm kỹ công kích Sở Mộ.

Đối chiến trên Bách Chiến đài thường nói xong mới đánh nhau, Hà Kỳ tấn công đột ngột đủ biết con người của gã nham hiểm cỡ nào.

Vừa ra tay đã là kiếm kỹ tứ phẩm, uy lực mạnh mẽ.

Sở Mộ nhìn thấu tâm tính của người này nên đã sớm đề phòng, đối phương vừa tấn công hắn liền ra tay, Lôi Vân Phong Bạo điên cuồng ập đến.

Kiếm kỹ va chạm, sóng xung kích chấn động bốn phương tám hướng, phủ lên nguyên Bách Chiến đài, các loại mây mù năng lượng lan tràn trùng kích.

Sở Mộ thi triển chiêu kiếm kỹ thứ hai.

Phá Vân Kiến Thanh Thiên!

Hai chiêu kiếm kỹ va chạm sinh ra khói năng lượng, sau đó kiếm kỹ với uy lực đáng sợ đã bị chẻ ra, trăng khuyết màu ám kim phá không bay tới, uy lực mạnh mẽ kinh người. Phá Vân Kiến Thanh Thiên chém hướng Hà Kỳ.

Trước đó Sở Mộ ngẫu nhiên phát hiện Lôi Vân Phong Bạo có thể phối hợp với Phá Vân Kiến Thanh Thiên đánh ra trước và sau, sẽ làm Phá Vân Kiến Thanh Thiên huyền diệu hơn.

Hà Kỳ không thể né thoát chiêu này đành cứng rắn đỡ, nhưng uy lực Phá Vân Kiến Thanh Thiên qua mạnh không thể đón đỡ, năng lượng phòng hộ trên người gã bị đánh tan.

Vẻ mặt Hà Kỳ ngạc nhiên không chấp nhận được:

- Ta thua...

Sở Mộ xòe tay trái ra, chẳng chút khách sáo.

Mắt Hà Kỳ lóe tia tức giận, sau đó gã mỉm cười lấy một vạn thượng phẩm Nguyên Tinh ra, cũng chuyển một trăm điểm Phi Thiên Trị cho Sở Mộ. Phi Thiên Trị của Sở Mộ tăng lên một ngàn sáu trăm ba mươi điểm.

Dưới Bách Chiến đài, các đệ tử Phi Thiên viện xoe tròn mắt, ngây như phỗng. Hà Kỳ sư huynh xếp hạng bảy mà bị thua?

Là ảo giác?

Bọn họ dụi mắt nhìn kỹ lần nữa xác nhận đúng là thật.

Hà Kỳ sư huynh của họ bị thua.

Sở Mộ lại nói:

- Ta đã nói rồi, kêu thủ tịch sư huynh của các ngươi ra đi.

Lúc này Tôn Nguyên, Vương Uy vào Bách Chiến lâu.

Vương Uy, Tôn Nguyên trông thấy người trên Bách Chiến đài thì tức giận quát:

- Sở Mộ, thật sự là ngươi!?

Sở Mộ giễu cợt hỏi:

- Các ngươi còn muốn tới tặng Nguyên Tinh và Phi Thiên Trị?

- Cái gì?

- Không lẽ Tôn Nguyên, Vương Uy sư huynh thật sự bị Sở Mộ đánh bại sao?

- Nhìn sắc mặt của hai sư huynh hình như thật sự bị đánh bại.

Tiếng xì xầm nhỏ to vang lên, Tôn Nguyên, Vương Uy nghe được, mặt vốn tái mét càng thêm khó coi.

Tôn Nguyên tức giận quát:

- Sở Mộ, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết lần trước ngươi may mắn cỡ nào!

Tôn Nguyên bay lên Bách Chiến đài, rút kiếm công kích.

Tôn Nguyên biết kiếm thuật của Sở Mộ mạnh không thích hợp đánh xáp lá cà với hắn, nên vừa ra tay đã tung ra kiếm kỹ tứ phẩm uy lực cường đại.

Uy lực kiếm kỹ của Tôn Nguyên mạnh nhưng kiếm kỹ của Sở Mộ cũng không yếu, thậm chí mạnh hơn nữa.

Hai chiêu kiếm kỹ Lôi Vân Phong Bạo và Phá Vân Kiến Thanh Thiên phối hợp khiến Tôn Nguyên rơi vào thế yếu. Sở Mộ thi triển kiếm kỹ thân pháp Kinh Hồng xuất hiện bên cạnh Tôn Nguyên, chém nhát kiếm ra xé rách năng lượng phòng hộ vô hình của gã.

Gọn gàng sạch sẽ, Tôn Nguyên một lần nữa thua dưới kiếm của Sở Mộ.

Vương Uy giật nảy mình:

- Cái này...!

Tôn Nguyên yếu hơn Vương Uy, nhưng để đánh bại Tôn Nguyên sẽ làm gã mất chút công sức, kịch chiến một phen mới hạ gục được. Vương Uy không thể mạnh mẽ đánh bại Tôn Nguyên giống như Sở Mộ đã làm.

Vương Uy cân đo đong đếm một phen, gã cảm thấy dù mình ra tay tám phần không đấu lại Sở Mộ, nên dù gã rất tức giận nhưng không lên tiếng.

Hết cách, Vương Uy không bao giờ ngờ mới nửa năm ngắn ngủi Sở Mộ đã tăng tiến rõ ràng như vậy. Nếu nói lần trước Vương Uy còn ôm chút tâm lý may mắn thì lần này dù gã dốc hết sức cũng không đánh lại hắn.

Sở Mộ chỉ kiếm vào Vương Uy, hỏi thẳng:

- Vương Uy, có dám đi lên chiến một trận không?

Bị buộc đến mức đó thì Vương Uy không thể im lặng nữa, dù biết không tự tin đánh bại Sở Mộ thì gã vẫn phải cứng da đầu leo lên.

Vương Uy hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Có gì không dám?

Vương Uy lắc người xuất hiện trước mặt Sở Mộ, gã không tấn công ngay mà bày thế thủ, mắt tràn đầy cảnh giác nhìn hắn chằm chằm. Vương Uy từ từ di chuyển bước chân vòng quanh Bách Chiến đài.

Tư thái của Vương Uy làm các đệ tử Phi Thiên viện xoe tròn mắt, loại tư thái này rõ ràng là không nắm chắc đấu lại người ta.

Vương Uy không dám thi triển thuật ngự kiếm, lần trước thua như thế nào còn in sâu trong não gã. Nếu nói lúc trước Vương Uy cảm thấy Sở Mộ ăn may mới thắng thì bây giờ gã không ôm chút hy vọng gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.