Trên lý luận, coi như không bằng Long Tôn, nhưng ít nhất cũng phải là người thứ hai xuất hiện chứ? Tại sao hiện tại còn không có đi ra?
Long Tôn cũng có chút cảm giác không nói nên lời, giống như thất vọng, giống như khó hiểu. Hắn vốn cho rằng người có thể cùng hắn xông lên Tạo Hóa thiên thai có lẽ phải là người thứ hai xuất hiện.
Năm người Thương Mạc rời khỏi Tạo Hóa thiên thai. Không bao lâu sau lại có gợn sóng xuất hiện, một đạo trước một đạo sau. Cũng có từng đạo thân ảnh trước sau hiển hiện ra.
Hai mươi người đã xuất hiện, Sở Mộ còn chưa xuất hiện. Trưởng lão Hắc Cực cung lập tức ra vẻ “Ta rất là không hiểu” rồi mở miệng nói:
- Kỳ quái, dường như không có Sở Mộ nha? Không phải hắn được xưng là đệ nhất nhân ngộ tính trong đám đệ tử mới của Phi Thiên các hay sao? Còn được so sánh với Tần Thiên Dật. Chẳng lẽ lúc này khảo hạch của Phi Thiên các xuất hiện sai sót?
Sắc mặt ba vị các lão Phi Thiên các hơi đổi, mơ hồ có giận dữ.
Trưởng lão Hắc Cực cung làm như không có nhìn thấy, ra vẻ vô cùng đau đớn, lắc đầu:
- Ài, xem ra sau này tuyển nhận đệ tử, nên chú ý hơn. Không thể chỉ dựa vào một lần khảo hạch đã quyết định thu nhận.
Sắc mặt đám đệ tử Phi Thiên các cũng có chút lúng túng, đồng thời cũng không thể tránh né. Đối với Sở Mộ còn không có đi ra, lại có chút oán khí.
Đám Kiếm giả lục tục từ trong Tạo Hóa bí cảnh đi ra. Xuất hiện trên Tạo Hóa thiên thai, lại từ Tạo hóa thiên thai theo bậc thang đi xuống. Lý Đào của Lý thị cũng đi ra.
- Lại vẫn không có đi ra, ngộ tính bực này mà có thể trở thành đệ tử Phi Thiên các hay sao?
Lý Đào không nhìn thấy thân ảnh của Sở Mộ, lập tức âm thầm cười. Vô thức, sự cảnh giác đối với Sở Mộ giảm xuống vài phần.
Đến lúc này đã có chín mươi chín Kiếm giả rời khỏi Tạo Hóa bí cảnh, thời gian cũng đi qua nửa canh giờ.
- Xem ra đệ tử mà Phi Thiên các đồn đãi ngộ tính kinh người kia cũng chỉ như vậy mà thôi. Sắp xếp cuối rồi.
- Đúng vậy a. Không chỉ là kế cuối. Nếu như ta nhớ không nhầm, lần trước Tạo Hóa thiên thai mở ra, người cuối cùng rời khỏi Tạo Hóa bí cảnh dùng thời gian hai canh giờ.
- Nói như vậy ghi chép hai canh giờ lần này rất có thể bị phá sao?
Lời này vừa nói ra, toàn bộ mọi người đều kịp phản ứng.
Người thứ nhất phá vỡ ghi chép là Long Tôn phá vỡ ghi chép của Thiên Sơn vô đạo. Dùng thời gian ngắn hơn Thiên Sơn vô đạo tìm hiểu ra huyền bí của Tạo Hóa. Như vậy người thứ hai phá vỡ ghi chép là Sở Mộ, nhưng mà lại khác với Long Tôn. Sở Mộ phá vỡ ghi chép, tìm hiểu huyền bí của Tạo hóa tốn nhiều thời gian hơn người cuối cùng lần trước.
- Ta nghe nói Sở Mộ này trong Phi Thiên các phá vài kỉ lục, xem ra là hắn phá ghi chép tới nghiện rồi. Lần này cũng định phá một kỷ lục. Lại khiến cho thế nhân khắc sâu ấn tượng với hắn.
Một đệ tử Hắc Cực cung cũng nói, các đệt tử Hắc Cực cung khác cũng cười lớn, tiếng cười kia không có ý tốt gì.
Người Hắc Cực cung luôn khiến cho người ta không thích như vậy.
Hai canh giờ thoáng cái qua đi, ước chừng lại qua nửa khắc đồng hồ. Trên thiên thai mới xuất hiện gợn sóng, mọi người biết rõ, người cuối cùng, Sở Mộ cũng sắp đi ra.
Thân thể từ mơ hồ tới ngưng tụ, Sở Mộ đứng trên Tạo Hóa thiên thai, có một loại nhận thức hoàn toàn mới.
Hai mắt nhắm lại, có thể cảm nhận được bốn phía, trong thiên địa có chấn động kỳ lạ, làm cho người ta say mê, dường như trong không khí không còn ô nhiễm, thoáng cái từ bầu không khí ô nhiễm chuyển thành tự nhiên, tinh thuần. Loại cảm giác này chính là cảm giác sau khi lĩnh ngộ huyền bí của Tạo hóa, mở tấm màn che đi thiên địa. Đạt tới cấp độ sâu hơn là xem.
Hai mắt mở ra, mơ hồ có thể nhìn thấy quang mang lập lòe, rất thưa thớt. Sở Mộ cũng biết, đó là lực lượng quy tắc.
So với áo nghĩa, quy tắc đã bắt đầu có một chút thật thể.
Chỉ bất quá hắn vừa mới lĩnh ngộ được huyền bí của tạo hóa, chỉ là nhập môn mà thôi. Bởi vậy quy tắc mà hắn nhìn thấy rất thua thớt và nhạt, không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy.
Từ lĩnh ngộ về huyền bí của tạo hóa tăng lên, lực lượng quy tắc sẽ càng ngày càng nhiều. Càng ngày càng rõ ràng.
- Đó chính là dấu vết của Không chi quy tắc a...
Trong lúc Sở Mộ lờ mờ nhìn thấy đủ loại quy tắc, trong đó có một đạo hơi mờ màu bạc là rõ ràng nhất. Hắn lập tức đoán được. Đó là dấu vết của Không Chi quy tắc.
Bởi vì tìm hiểu trong Tạo Hóa bí cảnh, khiến cho Sở Mộ nắm giữ, lý giải Không Chi áo nghĩa tăng lên, đột phá hạn chế của Không Chi kiếm thuật, đạt tới tầng thứ cao hơn. Tiến độ vượt qua chín loại áo nghĩa khác một cách rõ ràng.
Hít sâu mợ hơi, hắn chỉ cảm thấy không khí thế giới này càng thêm tươi mát, còn có cảm giác sinh động.
Bước ra mở ra, đi xuống bậc thang. Cùng lúc đó một trăm cái tên trên Tạo Hóa thiên bi, bắt đầu từ Thiên Sơn vô đạo, nhanh chóng tiêu tán. Giống như được một cỗ lực lượng vô hình lau đi.
Lực chú ý của mọi người rời khỏi người Sở Mộ, toàn bộ đều tập trung lên trên Tạo Hóa thiên bi, chờ đợi kết quả xuất hiện.
Từng đạo quang mang lập lòe trên Tạo hóa thiên bi, vốn Tạo Hóa thiên bi nhìn qua rỉ sét. Lúc này từ trên xuống dưới lại chuyển thành màu vàng xanh nhạt, từ dưới lên trên lại biến thành màu bạc. Lần nữa từ trên xuống dưới lại biến thành màu vàng kim. Sau đó màu sắc của Tạo Hóa thiên bi mới khôi phục lại như thường.
Ngay ở dưới Tạo Hóa thiên bi, dường như có một bàn tay vô hình nắm một thanh lợi kiếm vô hình, khắc ở phía trên. Giống như là tông sư thư pháp cùng với một điêu khắc sư tuyệt thế đang tạo hình, từng chữ dần dần hiện ra.
- Sở...
Chữ thứ nahast vừa mới xuất hiện, đã có người niệm ra.
- Sở... Sở Mộ. Ta biết ngay mà, hắn nhất định là kẻ cuối cùng.
Một đệ tử Hắc Cực cung lớn tiếng nói.
Lập tức, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên mặt Sở Mộ.
Vẻ mặt Sở Mộ không thay đổi, như mây trôi nước chảy.
Cho dù hắn đứng cuối cùng, hắn cũng không quan tâm. Bởi vì trừ hắn ra, không có ai biết thu hoạch của hắn lớn tới cỡ nào, khó có thể tưởng tượng ra được.
Huyền bí của tạo hóa, nắm giữ Không Chi áo nghĩa cấp độ càng sâu hơn. Bất diệt kiếm phách, Bất Diệt kiếm ý.
Thu hoạch cực lớn, đồng thời cũng phải trả một cái giá tương ứng. Nếu như dùng danh tiếng đệ nhất môn đồ để đổi lấy, Sở Mộ cũng không muốn.
Ít nhất hiện tại mọi người biết rõ, bài danh trên Tạo Hóa thiên bi chỉ là một loại vinh dự, mà không có chỗ tốt mang tính thực chất nào.