Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 161: Cướp đoạt thánh quả. Mãng xà khủng bố (2)



Hai mắt bọn họ khẽ nhíu lại, trong mắt có một đạo tinh mang sắc bén bắn ra, quay đầu nhìn về chỗ âm thanh phát ra. Bọn họ ban đầu cũng không phát hiện ra thứ gì, nhưng mà nhìn kỹ, bọn họ lập tức phát hiện ra một đầu mãng xà.

Chỉ thấy một đầu mãng xà to chừng bắp chân người, đang ở trên một cành cây, không có chút nhúc nhích nào. Bởi vì màu sắc thân thể hoàn toàn nhất trí với màu sắc thân cây, cho nên lúc bất động sẽ khiến cho người ta sinh ra ảo giác, tưởng lầm là một đoạn thân cây, căn bản sẽ không sinh ra sự cảnh giác, kể từ đó cũng bị đánh lén đắc thủ.

Đầu mãng xà này dưới sự quan sát cẩn thận của Sở Mộ và Ngụy Hồng, hai người phát hiện ra trên trán của nó có một một điểm nho nhỏ màu nâu. Nhưng mà nếu như so với màu da của đầu mãng xà này thì càng thêm nhạt hơn. Cả thân thể dường như dài chừng hai thước, vừa rồi đánh lén tuy rằng bị Sở Mộ và Ngụy Hồng tránh thoát, nhưng mà lại làm cho trong lòng bọn họ sinh ra cảnh giác vạn phần, quá nhanh, tốc độ của đầu mãng xà này thực sự quá nhanh.

Sở Mộ và Ngụy Hồng vẫn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên chậm chạp, kéo dài, sợ phát ra một chút động tĩnh khiến cho đầu mãng xà này công kích từ xa, đây cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp.

Tiếng đánh nhau xa xa dường như trở nên rất xa xôi, giống như đã ngăn cách với bọn họ ở một thế giới khác, rất xa.

- Đám người La trưởng lão khi nói về Thanh Lan thánh quả cũng không có nói tới sẽ có loại mãng xà này a.

Sở Mộ âm thầm nói, căn bản không biết đầu mãng xà này rốt cuộc là giống gì, bởi vì khí tức nó nội liễm, không có cách nào cảm nhận được, càng không có cách nào biết được thực lực của đầu mãng xà này. Quan trọng nhất là ở trên gốc Thanh Lan cổ mộc này rốt cuộc chỉ có một đầu mãng xà này, hay là có đầu thứ hai, đầu thứ ba?

Nếu như có rất nhiều mà nói, đó mới là thứ đáng sợ nhất.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Sở Mộ ngưng trọng, chậm rãi quét qua địa phương khác, kiếm khí toàn thân chậm rãi lưu động, cơ bắp căng cứng, mỗi một khối lực lượng tùy thời cũng có thể bộc phát, phản kích hoặc là né tránh.

Lúc này ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía Ngụy Hồng đang chậm rãi tháo cái bao sau lưng ra, quán chú kiếm khí, dùng sức ném về phía Sở Mộ, kình phong rít gào, tinh thần Sở Mộ giống như muốn nổ tung, một cỗ cảm giác nguy cơ sinh ra, thân ảnh màu nâu lập lòe, đầu mãng xà kia lập tức bắn về phía cái bao kia.

Không có chút do dự nào, lúc này Sở Mộ nhanh chóng rơi xuống, thân ảnh lóe lên rồi rơi xuống đất, vội vàng rời khỏi phạm vi của Thanh Lan cổ mộc. Mà cái bao kia bị mãng xà cắn một cái, lập tức bị nghiền nát, hơn mười gốc linh dược rơi xuống. Ngụy Hồng nắm bắt thời cơ này, đề kiếm khí, vội vàng phóng lên trên không trung, muốn hái lấy Thanh Lan thánh quả trước rồi nói sau.

Đầu mãng xà này giống như bị chọc giận, phát ra tiếng gào rú, thân thể thay đổi một cách quỷ dị, giống như đâm rách không trung, hóa thành một mũi tên bắn về phía Ngụy Hồng, tốc độ không ngờ so với Ngụy Hồng còn nhanh hơn mấy phần.

Sắc mặt Ngụy Hồng đại biến, vội vàng chém ra vài đạo kiếm khí, từng đạo chém lên trên người mãng xà, phát ra tiếng phốc phốc, mãng xà không chút bị hao tổn nào, tốc độ cũng không có giảm bớt. Hơn nữa lại còn há miệng phun ra chất lỏng tràn ngập xú khí, tanh tưởi, giống như mũi tên bắn về phía Ngụy Hồng.

Ngụy Hồng khẽ cắn môi, dùng sức đạp lên cành cây, sưu một cái bắn vọt ra bên ngoài, trong nháy mắt đã lao ra khỏi Thanh Lan cổ mộc, mượn nhờ cành cây nhanh chóng bắn xuống dưới. Mãng xà sau lưng như thiểm điện đuổi theo, làm cho da đầu Ngụy Hồng run lên, không thể không vung tay chém ra kiếm khí rập rập, chằng chịt giống như là cơn lốc đánh vào trên người mãng xà, cuối cùng cũng khiến cho tốc độ của mãng xà thoáng cái giảm xuống.

Ngụy Hồng chạy đi như bay, tốc độ kinh người, lúc hắn lao ra khỏi phạm vi Thanh Lan cổ mộc, chỉ thấy đầu mãng xà màu nâu kia ở giữa không trung quay lại, bay vụt về phía Thanh Lan cổ mộc rồi biến mất không thấy gì nữa.

Sở Mộ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngụy Hồng, vừa rồi chính là Ngụy Hồng ném cái bao kia về phía hắn, định hấp dẫn lực chú ý của đầu mãng xà đáng sợ kia vọt lên hái Thanh Lan thánh quả trước. Nhưng thật không ngờ đầu mãng xà kia không chỉ có tốc độ nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi mà cũng không có đần như trong tưởng tượng của Ngụy hồng. Làm cho kế hoạch của Ngụy Hồng thất bại.

Vẻ mặt Ngụy Hồng âm tình bất định, nghĩ tới nghĩ lui có chút trắng bệch, trong lòng vẫn còn khiếp sợ.

- Chúng ta liên thủ chứ?

Đột nhiên Ngụy Hồng đảo mắt nhìn về phía Sở Mộ, nói xong, không đợi Sở Mộ kịp phản ứng hắn lại nói tiếp:

- Loại mãng xà này gọi là Khô Mộc giác mãng, là hung thú cao cấp, thực lực vô cùng cường đại, tương đương với Kiếm giả kiếm khí cảnh thập đoạn đỉnh phong. Hơn nữa Khô Mộc giác mãng cũng có tốc độ rất nhanh, lực lượng vô cùng lớn, da dị thường cứng cỏi, giống như là Bách Luyện kiếm sau khi được kiếm khí phụ thể cũng khó có thể làm thương tổn tới nó. Chỉ có ngụy tịch dưới tình huống kiếm khí phụ thể, khí trực tiếp chém giết mới có thể tạo thành tổn thương với nó. Mặt khác nó còn có thể phun ra nọc độc, bên trong có kịch độc đnág sợ, coi như là Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong dính vào, trong vòng mấy hơi sẽ mất mạng, dị thường khủng bố. Đủ loại điều kiện khiến cho thực lực Khô Mộc giác mãng so với Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong bình thường còn cường đại hơn. Một chọi một ta không có nắm chắc chém giết nó.

- Tại sao ta phải liên thủ với ngươi? Chỉ cần ngươi muốn đạt được Thanh Lan thánh quả, ngươi tất nhiên sẽ phải đối phó với nó. Trừ phi ngươi muốn buông tha.

Sở Mộ lạnh lùng nói, loại người như Ngụy Hồng, liên thủ với đối phương nói không chừng đối phương còn có thể tính toán hắn ở sau lưng.

- Ngươi... Chẳng lẽ ngươi cũng không muốn Thanh Lan thánh quả sao?

Ngụy Hồng tức giận nói, cơn giận dữ này thiếu chút nữa bộc phát, chém chết Sở Mộ đầu tiên. Nhưng mà hắn biết rõ thực lực Sở Mộ vô cùng phi phàm, lúc còn là cửu đoạn sơ kỳ có thể chính diện chống lại hắn một hai, hiện tại là cửu đoạn đỉnh phong, thực lực nhất định sẽ càng mạnh hơn trước đó, tuy rằng so ra kém hắn, nhưng mà đoán chừng có thể đối phó được với Kiếm giả thập đoạn trung kỳ.

Phải liên thủ với Sở Mộ mới có thể mau chóng chém giết Khô Mộc giác mãng, tránh thương vong không đáng có.

- Ta cho ngươi biết, sừng của Khô Mộc giác mãng có tác dụng làm thuốc dẫn, sau khi nghiền nát nó phối hợp với linh dược khác phục dụng có thể phát huy tác dụng của linh dược lên mức cao nhất.

Ngụy Hồng sau khi cố gắng ngăn chặn nộ khí trong lòng, mới nói ra bí mật mà Sở Mộ cũng không biết:

- Cũng có thể nói là, sau khi đạt được Thanh Lan thánh quả, lại dùng sừng Khô Mộc giác mãng nghiền nát làm thuốc dẫn, có thể đem dược hiệu của Thanh Lan thánh quả phát huy tới trình độ lớn nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.