Sở Mộ khiếp sợ kiếm pháp của Thượng Quan Hoa, đồng thời Thượng Quan Hoa cũng khiếp sợ kiếm pháp của Sở Mộ. Đến lúc này Sở Mộ đã thi triển ra vài loại kiếm pháp đối kháng với hắn. Trong đó có hai loại kiếm pháp đã nắm giữ tinh túy sơ bộ. Mấy loại kiếm pháp còn lại chỉ có thể coi như nắm giữ kiếm chiêu mà thôi. Nhưng mà cho dù như vậy, dưới sự luân phiên thi triển của Sở Mộ, thậm chí lại có hương vị như hóa mục nát thành thần kỳ. Có thể đối kháng với hắn nửa khắc đồng hồ mà chỉ rơi xuống thế hạ phong chứ không thua.
- Tạo nghệ kiếm pháp thật cao minh, còn ở trên ta.
Trong lòng Thượng Quan hoa vô cùng khiếp sợ.
- Cũng chỉ có Kiếm giả lĩnh ngộ bản chất của kiếm pháp, nắm giữ Kiếm lực mới có tài nghệ như vậy.
Chỉ là Thượng Quan Hoa lại chợt ném đi suy nghĩ này. Bởi vì hắn cảm thấy chỉ là một Kiếm Vương tứ tinh, không có khả năng nắm giữ Kiếm Lực.
Coi như là hắn, thiên phú kiếm pháp hơn người, cũng từng được cường giả chỉ điểm, bớt đi rất nhiều đường vòng. Trên phương diện kiếm pháp nhất đạo chìm đắm hơn mấy chục năm, nhưng mà muốn lĩnh ngộ bản chất của kiếm pháp lại vẫn còn một đường.
Áp lực khổng lồ làm cho Sở Mộ kích động, đối thủ như vậy, chiến đấu như thế mới có thể càng kích phát ra tiềm lực của hắn.
Cuồng Phong thập bát kiếm và Phong Lôi tam thập nhị kiếm là kiếm pháp mà Sở Mộ tương đối ưa thích. Thời gian tốn vào hai bộ kiếm pháp này cũng dài nhất. Sau khi lĩnh ngộ bản chất của kiếm pháp, hắn đã nắm giữ tinh túy của hai bộ kiếm pháp này.
Ngoài ra, năm bộ Ngũ hành kiếm pháp, tác dụng lớn nhất là tu luyện lực lượng ngũ hành. Trong lúc chiến đấu lại lộ ra chỗ yếu kém. Cân Già Vụ Nhiếu kiếm pháp và Kinh Lôi Tóa Vân kiếm pháp cùng với Sơn Hải keiems pháp Sở Mộ chỉ mới thuần thục nắm giữ kiếm chiêu, chưa thể nói tới tinh túy được. Thu Thủy Trường Thiên kiếm pháp đã tu luyện tới cực hạn, khoảng cách tới tinh túy bất quá chỉ cách một tầng.
Lúc này dưới áp lực của Phong Thứ Kiếm khôi lỗi mà Thượng Quan Hoa điều khiển, kiếm pháp của Sở Mộ càng thêm tinh thâm.
Kịch chiến tiếp tục kéo dài một phút đồng hồ, tám tòa đầu kiếm đài khác trong chín tòa đấu kiếm đài đã không còn một bóng người. Tất cả mọi người đều bị hấp dẫn tới. Mấy trăm người vây quanh bốn phía đấu kiếm đài, trợn mắt nhìn vào trận chiến bên trên.
- Nhân vật mới này thật đán gsowj.
- Hắn đã liên tục đánh bại mười ba người. Bây giờ lại có thể chiến đấu lâu như vậy với Thượng Quan đội phó.
- Không hổ là người đoạt được huy hiệu tân binh tốt nhất.
- Dùng kiếm pháp của hắn, ta đoán, trong chiến đấu chính thức. Kiếm Vương ngũ tinh không phải là đối thủ của hắn. Kiếm Vương lục tinh có đánh bại được hắn hay không cũng là một vấn đề không nhỏ.
Nhưng mà bất kể trong lòng bọn hắn có suy đoán, nhận định thế nào thì vẫn cách thực tế khá xa. Bởi vì Sở Mộ so với dự đoán của mọi người còn mạnh hơn nữa.
- Cái gì? Ta nói cho các ngươi biết, Sở Mộ lúc còn là Kiếm Vương tam tinh đã từng đánh bại hơn mười Kiếm Vương ngũ tinh.
Sau khi trở thành người nổi tiếng, chuyện kia truyền ra ngoài. Cho nên không ít tân binh cũng biết tới chuyện này của Sở Mộ.
- Kiếm Vương tam tinh đánh bại Kiếm Vương ngũ tinh, thật hay giả vậy? Hắn mạnh như vậy sao?
Vượt qua một tinh đánh bại đối thủ đã rất khó rồi. Hai tinh, chuyện này không có cách nào tưởng tượng được.
Thượng Quan Hoa quả thực mạnh mẽ vô cùng, kiếm lại càng nhanh hơn một bước, khiến cho áp lực của Sở Mộ tăng lên một bậc. Ngực Cổ Vận Kiếm khôi lỗi cũng có một vết thương.
Ý niệm của Sở Mộ khẽ động, tay trái của Cổ Vận Kiếm khôi lỗi chộp về đẳng sau, rút thanh kiếm sau lưng ra.
Song kiếm trong tay, đây cũng là nguyên nhân khi Sở Mộ lựa chọn Cổ Vận kiếm khôi lỗi. Bởi vì thời khắc mấu chốt có thể sử dụng song kiếm.
- Song kiếm? Chẳng lẽ hắn còn tinh thông song kiếm thuật?
- Ta còn tưởng rằng hắn chỉ tùy tiện lựa chọn chơi thôi chứ?
Nhìn thấy Sở Mộ khống chế Cổ Vận kiếm khôi lỗi, hai tay cầm kiếm. Cả đám người chung quanh cả kinh, con mắt như muốn rớt ra, càng thêm kinh ngạc.
Dùng song kiếm, như rồng rắn bay múa, như sấm sét, như gió rít gào.
Song kiếm giống như được ban cho tính mạng, trong tay Cổ Vận Kiếm khôi lỗi phóng ra uy năng kinh người.
Cuồng phong khoái kiếm, Phong Lôi tam thập nhị kiếm dưới kiếm của Cổ Vận Kiếm thuật đều được thi triển ra, kiếm của khôi lỗi được rót vào lực lượgn đặc biệt. Mỗi một kiếm đều nhanh chóng, mạnh mẽ, gió, sấm sét tàn sát bừa bãi, như hai đạo thiểm điện vậy.
Lại chuyển đổi, trên một kiếm có mây mù bao phủ, quấy nhiễu ánh mắt. Một kiếm rơi xuống, có tiếng sấm sét vang vọng.
Trong nháy mắt kiếm chém xuống, như núi trấn áp, như đại dương mênh mông rít gào, Sơn Hải kiếm pháp được thi triển.
Lại một kiếm, như nước chảy, gió thu thổi qua mặt nước tiêu điều.
Thượng Quan Hoa khống chế Phong Thứ Kiếm khôi lỗi đi tới đi lui cũng chỉ là một bộ Lưu Ảnh kiếm pháp. Nhưng mà đã tu luyện Lưu Ảnh kiếm pháp tới cực hạn, nắm giữ tinh túy bên trong. Bản chất nhanh chóng, không câu nệ chiêu thức, không thể tìm ra quỹ tích.
Thi triển song kiếm làm cho Sở Mộ ngang tay với Thượng Quan Hoa, khó có thể phân thắng bại.
Đám người quan sát bốn phía đấu kiếm đài nhìn vào trận chiến mà si mê, say sưa, trầm mê trong đó, không thể nào tự thoát ra được.
Sở Mộ cũng hoàn toàn đắm chìm bên trong, không ngừng xuất kiếm. Hắn có cảm giác hắn sắp nghênh đón một lần đột phá, kiếm pháp đột phá.
Bỗng nhiên một kiếm chém ra trở nên vô lực, dừng lại trên không trung, cứng lại. Ý thức Sở Mộ cảm thấy, Cổ Vận kiếm khôi lỗi dường như biến thành một pho tượng, đứng sừng sững.
Cùng lúc đó kiếm của Phong Thứ kiếm khôi lỗi đâm tới, ngay lập tức xuyên thủng mi tâm của Cổ Vận Kiếm khôi lỗi.
- Chấm dứt rồi?
- Vậy mà thua? Quá đáng tiếc.
- Cổ Vận kiếm khôi lỗi sao ở thời khắc cuối cùng lại bất động vậy?
- Ta thấy nhất định năng lượng bị hết, chiến đấu nhiều trận như vậy còn gì nữa?
Lời này vừa nói ra, lập tức như đáp án được công bố, mọi người liên tục tỉnh ngộ. Quả thực, tới bây giờ Cổ Vận kiếm khôi lỗi đã chiến đấu hơn chục trận, năng lượng hết cũng là chuyện bình thường.
Năng lượng của Kiếm khôi lỗi một khi hao hết, bất luận xuất động như thế nào đều không thể nhúc nhích được.
- Đổi một đầu Kiếm khôi lỗi khác, tiếp tục chiến đấu.
- Có người hô.
Chỉ là bởi vì năng lượng Cổ vận kiếm khôi lỗi tiêu hao không còn, chiến đấu chấm dứt, Sở Mộ thoát khỏi loại trạng thái kia. Muốn lần nữa tiến vào rất khó khăn, lúc này hắn cũng không có tâm tình tiếp tục.