- Các ngươi không đồng hành với chúng ta? Không được, tuyệt đối không được, phải biết rằng thế giới bên ngoài cũng không có an toàn như trong kiếm phái, chỉ cần hơi có chút ngoài ý muốn sẽ vẫn lạc. Hai người các ngươi đều được ký thác kỳ vọng, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sơ xuất nào. Cho nên vẫn nên đồng hành cùng với chúng ta, như vậy mới đảm bảo hơn một chút.
- Sư huynh, đa tạo ý tốt của người, nhưng mà ta vẫn kiên trì lựa chọn của ta.
Đám người Lý Dật cũng mang theo hành lý và Bách Luyện kiếm của mình, sau khi lay lay bả vai Sở Mộ và Tiêu Thiên phong cũng đi theo đám người La Ngọc Phong rời đi. La Ngọc Linh ở sau lưng La Ngọc Phong liên tiếp quay đầu nhìn lại.
- Ài...
La Ngọc Phong tự nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt của La Ngọc Linh, hắn không khỏi âm thầm thở dài. Tuy rằng thời gian tiếp xúc với Sở Mộ rất ngắn, nhưng mà hắn có thể cảm nhận được, Sở Mộ là một Kiếm giả chính thức, trong lòng chỉ có kiếm, nhi nữ thường tình là cái gì hắn ta không quan tâm. Ít nhất hiện tại cũng không được hắn đặt ở trong lòng, chuyện về sau ai cũng không biết được. Nhưng mà chuyện này đã quyết định sự ái mộ của La Ngọc Linh đối với Sở Mộ cũng chỉ có thể là đơn phương mà thôi, nhất định không có kết quả gì.
Nhưng mà La Ngọc Phong cũng không có định nói cái gì, tất cả đều thuận theo tự nhiên, hắn hiểu rõ thật sâu, chỉ có trải qua một ít chuyện, thành và bại đều có, mới có thể chính thức hiểu ra, mới có thể phát triển.
...
- Sư huynh...
Hai mắt Lý Vi đỏ lên, hai mắt thanh tịnh ngập nước hiện lên tình cảm lưu luyến không rời, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bao y phục nàng đã chuẩn bị cho Sở Mộ.
- Muội bây giờ đã có tu vi thất đoạn, có thể trở thành đệ tử nội môn chủ điện, về sau nên tu luyện cho tốt, tranh thủ trở thành đệ tử tinh anh a.