Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1959: Muốn chết thì cho chết (Thượng)



Dù sao một ngàn người trong bảng thiên tài tinh hệ đa số thuộc về Dạ Minh kiếm tông, mười thế lực cấp bá chủ, một phần nhỏ là thiên tài của thế lực khác.

Trong hư vô có Đại Đế chú ý Thiên Thanh Hư Giới.

Một Đại Đế lên tiếng:

- Loạn Thiên huynh, đệ tử kia của huynh cực kỳ xuất sắc, thiên tư đó cao còn hơn các vị Thần Tử, chắc chắn sẽ thành lãnh tụ lớp thanh niên của nhân tộc chúng ta.

Mỗi Đại Đế đều nghe thấy câu này.

Loạn Thiên Đại Đế là một trong nhóm nhỏ đỉnh cao nhất Đại Đế nhân tộc, cực kỳ mạnh, là trùm vạn cổ, cũng là sư tôn của Cổ Loạn Không xếp hạng nhất trên bảng Đăng Thiên.

Loạn Thiên Đại Đế chậm rãi nói:

- Dẫn đầu một lúc không đáng gì, khi nào luôn dẫn đầu các bước thì mới thật sự là dẫn đầu. Dù sao một số thiên tài ngay từ đầu bộc lộ tài năng, kinh tài tuyệt diễm. Nhưng cũng có thiên tài ban đầu biểu hiện bình thường, không ngừng tích lũy rồi bùng nổ vào phút cuối, nhất minh kinh nhân.

Các Đại Đế đồng ý.

Thiên tài khác nhau, một số thiên tài vừa sinh ra đã thể hiện năng lực hơn người, một đường thẳng tiến. Nhưng có một số thiên tài ban đầu biểu hiện bình thường, theo thời gian trôi qua tu vi tăng lên thì càng lúc càng xuất sắc, không ngừng bùng nổ, nhất minh kinh nhân, cuối cùng bắt kịp người đi trước thậm chí là vượt qua.

Dù là loại nào thì cuối cùng luôn biểu hiện xuất sắc mới là thiên tài thật sự chứ không phải vụt qua như sao băng.

Ví dụ trong Thiên Thanh Hư Giới có một số thiên tài trong thời gian ngắn lại lĩnh ngộ kiếm ý, lập tức dẫn đầu người khác, xếp hạng nhất nhì trên bảng thiên tài tinh hệ. Thiên tài lĩnh ngộ kiếm ý muộn chút, cùng số điểm thiên tài nhưng xếp sau người ta. Nếu muốn được thứ hạng cao hơn thì phải lấy được càng nhiều điểm thiên tài.

Thiên Thanh Hư Giới công bằng, sẽ không vì ai lĩnh ngộ kiếm ý này nọ trước mà cho ưu tiên đặc biệt. Như Loạn Thiên Đại Đế nói, tạm thời dẫn đầu không là gì, từng bước từng giây dẫn đầu mới thật sự là đi đầu.

***

Cầu gỗ ngoài Dạ Minh bộ, trong hoang dã đầy rẫy các Kiếm Giả thiên tài.

Bọn họ tụm năm tụm ba hợp tác tìm Xích Nhãn Lang để săn giết, khác hẳn với ngày hôm qua.

Xích Nhãn Lang trên đất hoang dã này thật ra không quá nhiều, hôm qua còn có thể hung hãn một phen nhưng hôm nay thì khó.

Xích Nhãn Lang vẫn hung tàn, có một số thiên tài bị chúng giết rồi sống lại dưới Thiên Bia Sống Lại trong Dạ Minh bộ. Nửa ngày sau đám thiên tài rơi vào cục diện lúng túng, vừa thấy Xích Nhãn Lang là bọn họ kéo bè kéo lũ xông lên.

Trong tình hình không cách nào săn giết nhiều Xích Nhãn Lang, thậm chí vì vậy mà dẫn đến xung đột không cần thiết.

Xung đột chỉ vì một con Xích Nhãn Lang là chuyện cực kỳ buồn cười trong mắt một số thiên tài, nên bọn họ vào sâu trong hoang dã.

Một con Xích Nhãn Lang lao hướng Sở Mộ, mắt hắn lóe tia sáng giơ kiếm đang định chém chết con thú, bỗng có vài người từ bên cạnh lao qua. Hai người chặn trước mặt Sở Mộ, đưa lưng hướng hắn, ba người thì lao vào Xích Nhãn Lang.

Sở Mộ không biết nên nói cái gì.

Năm người giết Xích Nhãn Lang xong quay đầu lại, một người cười nhạt nhìn Sở Mộ, là đệ tử của Dạ Minh kiếm tông, Khâu Minh Lỗi.

Khâu Minh Lỗi nhướng mày, nhếch mép khiêu khích:

- Ngại quá, động tác của ngươi quá chậm.

Bốn người khác chắc cũng là đệ tử Dạ Minh kiếm tông, vẻ mặt giễu cợt.

Sở Mộ nhướng chân mày, đáy mắt lóe tia sáng, hắn không nói gì. Sở Mộ cảm thấy cách làm của đối phương hơi ấu trĩ, làm hắn có chút bực vừa thấy buồn cười. Sở Mộ hờ hững liếc năm người Khâu Minh Lỗi, hắn không nói một câu, cầm kiếm cõng lương khô eo treo ấm nước đi tới trước, phớt lờ tất cả.

Cảm giác bị lơ đẹp rất khó chịu, đặc biệt với kẻ hống hách như Khâu Minh Lỗi thì càng không chịu được.

Khâu Minh Lỗi nhìn bóng lưng Sở Mộ chằm chằm, tay siết chặt kiếm. Khâu Minh Lỗi hít sâu cố nén xúc động rút kiếm công kích.

Một trong bốn người hỏi:

- Khâu sư huynh, có muốn...?

Người đó làm động tác cắt cổ, ba người khác ánh mắt hung tợn. Sở Mộ cảm giác có sát khí sau lưng, hắn thầm cảnh giác.

- Không cần, theo sau hắn. Hễ hắn muốn săn giết hư thú thì chúng ta sẽ giành giết trước.

Khâu Minh Lỗi nhếch mép cười khẩy nói:

- Không cho hắn được một hư khí nào, để xem hắn có tư cách gì vênh váo trước mặt ta. Nếu hắn dám rút kiếm với chúng ta thì giết chết, chỉ là hạng nhất tầm thường, lĩnh ngộ kiếm ý sớm hơn ta một chút.

Khâu Minh Lỗi hút một hư khí mới lấy được để tăng mạnh khí lực.

Năm người nhanh chóng đuổi theo Sở Mộ.

***

So với hôm qua thì thực lực của Sở Mộ tăng rõ rệt, khí lực mạnh hơn một bậc, lực lượng đến hơn bảy ngàn cân. Dù đối diện hai, ba con Xích Nhãn Lang thì Sở Mộ dư sức giết chúng.

Sở Mộ vào sâu trong hoang dã, không lâu sau lại gặp một con Xích Nhãn Lang. Sở Mộ chưa rút kiếm thì năm người Khâu Minh Lỗi từ mỗi góc độ xông lên, hai người che trước mặt Sở Mộ, ba người vây công dễ dàng giết chết Xích Nhãn Lang.

Năm người Khâu Minh Lỗi mỗi người ít nhất hấp thu ba hư khí nhất phẩm, bản thân Khâu Minh Lỗi hấp thu sáu hư khí nhất phẩm, có kỹ xảo chiến đấu và kinh nghiệm, cách vận dụng kiếm pháp cộng thêm phối hợp với nhau nên cả nhóm giết Xích Nhãn Lang dễ như chơi.

Giết Xích Nhãn Lang lấy một hư khí rồi Khâu Minh Lỗi lại nhìn hướng Sở Mộ, hấp thu hư khí kia trước mặt hắn, ánh mắt và động tác tràn ngập khiêu khích.

Khâu Minh Lỗi mỉa mai:

- Tốc độ của hạng nhất bảng thiên tài tinh hệ chỉ có thế là cùng.

Lần đầu tiên thì thôi đi, Sở Mộ không muốn lãng phí thời gian vào việc dấu tranh không cần thiết, vì thời gian gấp gáp. Thời hạn mười ngày đã qua một ngày, kỳ hạn một tháng cũng sắp trôi qua một ngày. Trong thời gian này Sở Mộ phải trả hết hai mươi hư khí nhất phẩm cho chưởng quầy tiệm sách rồi còn phải trả bốn trăm hư khí nhất phẩm.

Trừ hư khí đưa cho chưởng quầy tiệm sách ra Sở Mộ cần hư khí để tu luyện tăng cao thực lực của mình, cần hư khí mua thức ăn, thậm chí dùng hư khí mua kiếm khí tốt hơn và linh tinh. Hư khí, tất cả đều cần dùng hư khí, nó cực kỳ quý giá.

Nên Sở Mộ không muốn lãng phí thời gian vào việc tranh đấu vô nghĩa.

Nhưng có một số việc làm một lần là đủ rồi, lần thứ hai nếu Sở Mộ còn nhẫn nhịn thì hắn không phải Sở Mộ.

Khóe môi Sở Mộ cong lên, mắt bắn ra tia sáng lạnh thầm nhủ:

- Các ngươi muốn chơi thì ta chơi với các ngươi.

Tiếp tục đi tới, năm người Khâu Minh Lỗi cười nhạt tiến lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.