Người mặc áo bạc vui vẻ, chỉ là hắn cũng không có ra tay cướp đoạt. Bàn tay Sở Mộ nhẹ nhàng run lên, ném lệnh bài về phía người mặc áo bào màu bạc. Người mặc áo bào màu bạc tiếp lấy, nhìn qua, vội vàng thu vào trong oản luân không gian, tiếp đó bàn tay chộp về hư không một cái, thanh trường kiến màu đen kịt dưới mặt đất rơi vào trong tay hắn, lại được hắn thu thập vào trong oản luân không gian:
- Kiếm khí này chính là trung phẩm kiếm khí, giá trị khongo thấp, bất quá linh thạch ta mang ở đây không nhiều lắm, ta sẽ đưa cho Sở huynh đệ hết. Hy vọng sau khi Sở huynh đệ tấn chức Hóa Khí cảnh có trợ giúp với huynh đệ.
Nói xong, Gia Cát Minh lục tục lấy ra hơn mười khối linh thạch, từng khối bay về phía Sở Mộ, trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ mừng rỡ, cũng không có từ chối mà đem hơn mười khối linh thạch thu thập vào trong oản luân không gian.
- Hơn mười khối linh thạch hạ phẩm, tự nhiên kém một trung phẩm kiếm khí, nhưng mà hiện tại ta quả thực không thể lấy ra được những đồ vật nào có giá trị nữa.
Gia Cát Minh dường như có chút ngại ngùng nói:
- Như vậy coi như là Gia Cát Minh ta thiếu nợ Sở huynh đệ một ân tình. Ngày sau có thể tới Đại Khôn kiếm phủ tìm ta, chỉ cần là chuyện ta có thể làm được, ta quyết không chối từ.
Sở Mộ gật đầu, kỳ thực hắn thu hoạch được oản luân không gian cùng với tất cả những thứ bên trong, lại đạt được hơn mười khối linh thạch hạ phẩm cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi. Cho dù đối phương cố cho kiếm khí kia hiện tại hắn cũng dùng không nổi. Cho dù là sau này, chỉ sợ cũng không thích hợp. Hơn nữa đúng như lời Gia Cát Minh nói, mang theo trên người, cho dù là đặt trong oản luân không gian, không chừng một ngày nào đó sẽ mang tới phiền toái không đáng có cho hắn.