Kiếm ý nhập môn là đẳng cấp sơ cấp nhất, nông cạn nhất.
Cái gì là kiếm?
Thanh âm kia dường như lại vang lên, Sở Mộ vẫn trả lời nhưng câu trả lời trước làm hắn không vừa lòng, hắn suy nghĩ, trầm tư, lĩnh ngộ. Cái gì là kiếm?
Kiếm là gì?
Kiếm là hung khí, vũ khí giết chóc.
Trong núi không có năm, tu luyện không biết thời gian.
Sở Mộ cảm giác hơi nóng chiếu trên gò má, khi hắn mở mắt ra trời đã sáng.
Một ngày mới đến.
Suốt đêm Sở Mộ thu hoạch một không gian giới chỉ nhị phẩm, một thanh Nguyệt Quang kiếm tam phẩm, ngoài ra tham ngộ kiếm ý có tiến bộ nhưng không lớn.
Trên bảng thiên tài tinh hệ Dạ Minh bộ cái tên của Sở Mộ vẫn ở đầng bảng cao một vạn bảy ngàn điểm thiên tài, bỏ xa Chu Thiên Đồng, cừng đừng nói Trần Cương đã bị hắn giết một lần.
Trên bảng Đăng Thiên thì hạng nhất vẫn là Cổ Loạn Không, điểm thiên tài đã lên tới hai vạn hai. Tần Ngạo Tiên vẫn giữ vị trí thứ hai, hai vạn một ngàn điểm thiên tài. Dương Chiến Thiên vẫn ở hạng ba, hai vạn một ngàn điểm thiên tài. Từ Mộ Chi hạn bốn, điểm thiên tài vượt qua Sở Mộ, đến một vạn tám.
Sở Mộ vẫn xếp hạng năm, điểm thiên tài của hạng sáu đang cố gắng đuổi theo hắn, đã đứng song song một vạn bảy ngàn. Nếu Sở Mộ không tăng tốc thì rất có thể sẽ bị hạng sáu vượt qua, rớt thứ hạng.
Bảng Đăng Thiên cạnh tranh kịch liệt hơn trên bảng thiên tài tinh hệ gấp mấy lần, một giây là có nhiều thay đổi, mỗi lần thay đổi lớn đều khiến đám người bên ngoài ngạc nhiên, bàn tán.
Các trưởng lão Tổng Thần Điện sốt ruột, vì điểm thiên tài của Sở Mộ không nhúc nhích, không chừng sẽ bị vượt qua. Bọn họ vô cùng hy vọng Sở Mộ sẽ chen lên ba hạng đầu, nếu đến hạng nhất là tuyệt vời. Nhưng chỉ dám tưởng tượng chứ không mơ thật, ba hạng đầu là mục tiêu lý tưởng nhất của họ.
Sở Mộ không qua chú trọng điều này, hắn ăn sáng xong bỏ thức ăn, nước và Nguyệt Quang kiếm vào không gian giới chỉ, tay trái cầm Xích Huyết kiếm, ngón giữa và ngón áp út tay trái đeo nhẫn, trong tia ban mai sải bước đi hướng mục tiêu mới.
Khi người ta còn đang lo làm sao săn giết hư thú nhất phẩm thì Sở Mộ đã một mình một người giết Xích Nhãn Lang hư thú nhất phẩm, được hư khí nhất phẩm thứ nhất.
Khi người ta bắt tay nhau giết hư thú nhất phẩm bình thường thì Sở Mộ đã một mình một người giết Xích Nhãn Lang Vương vương giả hư thú nhất phẩm, được luyện thể công trung cấp.
Khi người ta vui mừng săn giết hư thú nhất phẩm tinh anh thì Sở Mộ đã một mình một người xuống tay với hư thú nhị phẩm, kiếm càng nhiều hư khí nhị phẩm.
Khi người ta tìm kiếm hư thú nhị phẩm, khó khăn giết nó thì Sở Mộ đã một mình một người càn quét Thiết Tích Lang hư thú nhị phẩm, còn giết Thiết Tích Lang Vương vương giả hư thú nhị phẩm được nhiều ích lợi.
Khi người ta đang vắt óc cố tìm cách lấy thanh kiếm tốt hơn thì Sở Mộ đã có hai thanh hư linh kiếm tam phẩm, còn sở hữu không gian giới chỉ.
***
Một bước dẫn đầu, từng bước dẫn đầu, bất giác Sở Mộ đã vượt qua nhiều người, bỏ xa họ.
Bây giờ khi người ta bắt đầu chính thức săn giết hư thú nhị phẩm, vui vẻ vì giết hư thú nhị phẩm kiếm hư khí nhị phẩm thì Sở Mộ đã chạy nhanh tới chỗ hư thú tam phẩm tụ tập, nhắm mục tiêu vào hư thú tam phẩm.
Sở Mộ sớm nhớ kỹ tấm bản đồ trang kiếm sách hình hư thú, chỉ cần gợi lại một cái là hình ảnh hiện rõ trong đầu.
Nơi nào là khu vực hư thú nhất phẩm, chỗ nào là khu hư thú nhị phẩm, chỗ kia là nơi có hư thú tam phẩm.
So với hư thú nhất phẩm, nhị phẩm thị số lượng hư thú tam phẩm ít hơn chút.
Sở Mộ đến khu vực hư thú tam phẩm có tên là Hổ giản.
Sở Mộ chạy nhanh đi, miễn không gặp hư thú dọc đường tiến lên thì hắn lờ chúng đi. Dù vậy khi Sở Mộ lao ra cốc trong thì được năm hư khí nhị phẩm, ra cốc ngoài được mười hư khí nhất phẩm.
Sở Mộ không hấp thu mà cất hết vào không gian giới chỉ lưu trữ.
Trong không gian giới chỉ còn lương khô bốn ngày, một bình nước đầy, không sợ tìm không thấy nguồn nước nên Sở Mộ không lo.
Một con ngựa chạy rầm rập chớp mắt lướt qua một số thiên tài, chạy nhanh đi xa, để lại một bóng lưng khiến người kinh thán.
- Sư đệ cẩn thận!
- Giết!
Tiếng rống sắc nhọn tràn ngập thú tính.
Sở Mộ vào lãnh địa của Truy Phong Báo, hắn thấy đám người Giang Phàm, Lâm Dịch đang săn giết Truy Phong Báo.
Truy Phong Báo là hư thú nhị phẩm, tốc độ nhanh như làn gió, cực kỳ nhanh nhẹn.
Vì là sư huynh đệ Ngũ Hành môn nên Sở Mộ dừng bước, hắn đứng phương xa nhìn.
Giang Phàm, Lâm Dịch và ba sư huynh đệ hợp tác, tiến lùi có chừng mực. Con Truy Phong Báo bị nhốt bên trong không thể thoát thân, người có vết thương.
Sở Mộ phát hiện Giang Phàm không cầm kiếm sắt đen mà là thanh kiếm màu xanh. Từ dao động thì phỏng chừng đây là hư linh kiếm nhị phẩm.
Lâm Dịch cũng cầm hư linh kiếm nhị phẩm.
Theo thời gian trôi qua, ngày càng nhiều người sở hữu hư linh kiếm nhị phẩm, không phải cứ huyết mạch hoặc giết hư thú vương giả mới có được hư linh kiếm, cái gì đều có khả năng, tùy vào năng lực và vận may của cá nhân.
Lâm Dịch chém kiếm ra, kiếm quang như hóa thành roi quất từng đường. Rõ ràng là một chiêu kiếm pháp nhất phẩm nhưng quất lên người Truy Phong Báo lại hình thành lao tù ở xung quanh khiến Truy Phong Báo bị nhốt lại, mấy người khác bắt chặt cơ hội rút kiếm để lại vết thương trên người Truy Phong Báo.
Mọi người chung sức đồng lòng phối hợp với nhau, Truy Phong Báo bị giết, một hư khí nhị phẩm xuất hiện.
Đột nhiên một đám người xuất hiện nhanh chóng bao vây nhóm Lâm Dịch lại:
- Để hư khí lại!
Bọn họ uy hiếp:
- Nếu không thì giết hết!
Có mười ba người đến, ai nấy phát ra dao động khí thế cường đại.
- Lại là các ngươi!
Mắt năm người Lâm Dịch, Giang Phàm tràn đầy tức giận quát:
- Dạ Minh điện các ngươi chẳng lẽ muốn khai chiến với Ngũ Hành môn chúng ta sao?
- Không không không, các ngươi chưa có tư cách đó.
Tên dẫn đầu cười khẩy nói:
- Ngoan ngoãn nộp hư khí nhị phẩm kia ra, rồi giao cả hư linh kiếm trong tay thì chúng ta tha cho các ngươi lần này, nếu không giết không tha!
Giang Phàm tức giận quát:
- Đừng khinh người quá đáng!
Xét cho cùng Giang Phàm không tính là thiên tài xuất sắc, trong nhiều thiên tài thì gã chỉ thuộc tầng lớp trung đẳng.
Lâm Dịch có thể tính là thiên tài xuất sắc nhưng tính cách hơi bị mềm mỏng.
Đệ tử Dạ Minh điện kiêu ngạo nói:
- Ăn hiếp các ngươi rồi sao? Ta nói cho các ngươi biết, hễ là người Ngũ Hành môn thì chúng ta gặp một người sẽ giết một, gặp hai người thì giết cả đôi!