Dao động đáng sợ làm biểu tình Sở Mộ trầm trọng, hắn đã thấy nó một lần, về sau luôn suy nghĩ nếu gặp nó thì nên phá giải ra sao.
Lực tràng màu đen quanh thân Tô Nguyệt Tịch phát ra lực lượng càng lúc càng mạnh mẽ, biểu tình Sở Mộ nghiêm nghị, tay siết chặt song kiếm. Kích phát kiếm lực ngũ cấp ở mức lớn nhất, Thần Hoang kiếm nguyên rót hết vào trong, lực lượng dâng trào mãnh liệt. Bùm một tiếng Sở Mộ bắn vọt lên cao.
Cách Sở Mộ phá giải chiêu tuyệt học của Tô Nguyệt Tịch là tấn công trước, nếu chờ nàng bộc phát ra uy lực tuyệt học thì hắn không cách nào né tránh, khó thể ứng đối.
Xung Hư kiếm khí một chia thành hai tụ lại trên song kiếm, tăng mạnh uy lực song kiếm gấp mấy lần. Song kiếm giao nhau, thập tự kiếm quang bay vọt lên trời, người kiếm hợp nhất với tốc độ siêu nhanh rạch phá không trung giết hướng Tô Nguyệt Tịch.
Lực tràng hắc ám khuếch trương, ngăn cản Sở Mộ, tạm dừng lại rồi bị thập tự kiếm quang cắt ra đâm thẳng vào Tô Nguyệt Tịch.
Tuyệt học uẩn nhưỡng chưa xong đành phải bùng nổ sớm, đánh ra. Bão tố hủy diệt màu đen muốn xóa sổ Sở Mộ.
Trong hắc ám có kiếm quang màu bạc vàng đan xen quấn lấy nhau xé tan nát bão hủy diệt màu đen.
Không uẩn nhưỡng xong tuyệt học buộc phải bùng nổ sớm gây gánh nặng cho Tô Nguyệt Tịch, nàng khẽ rên, mặt trắng bệch, mắt chứa chút mệt mỏi nhưng buộc phải nghênh đón kiếm quang của Sở Mộ.
Sở Mộ không vì Tô Nguyệt Tịch xinh đẹp mà nương tay, trong chiến đấu hoặc là đồng bạn hoặc là kẻ thù.
Đánh tan tuyệt học của Tô Nguyệt Tịch làm lực lượng của Sở Mộ tiêu hao nhiều. Sở Mộ ở trên cao giơ song kiếm công kích cuồng bạo như sấm sét liên hồi, mỗi đường kiếm ẩn chứa lực lượng cường đại khiến Tô Nguyệt Tịch bị động đỡ đòn, bị hắn tấn công dồn dập không ngừng rơi xuống.
Một kiếm chém mạnh, Tô Nguyệt Tịch từ trên cao rớt xuống. Sở Mộ điều chỉnh thân thể trên không trung, lao xuống, song kiếm giao nhau bộc phát ra lực lượng cuối cùng. Vang tiếng nổ điếc tai, tựa như thiên thạch từ trên trời giáng xuống không chút mềm tay đánh vào Tô Nguyệt Tịch.
Hơi thở đáng sợ làm mặt Tô Nguyệt Tịch trắng bệch nhưng nàng không mở miệng nhận thua, cắn chặt răng, thân thể rơi tự do chợt khựng giữa không trung rồi bùng nổ lực lượng bay vọt lên trời nghênh đón Sở Mộ lao nhanh xuống. Tô Nguyệt Tịch muốn lấy cứng chọi cứng, đánh cược mạng sống. Đám người biến sắc mặt.
Ầm!
Mỗi người trợn tròn mắt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ:
- Cầm thú, ngươi thật sự nỡ xuống tay!
Luyện Hồng Vân sửng sốt sau đó cười gian:
- Ngươi thảm.
Tô Nguyệt Tịch cứng đấu cứng với Sở Mộ thì kết cuộc là nổ tan xác.
Nhiều người thầm nghĩ:
- Ác quá trời.
Tần Ngạo Tiên cau mày.
Nói sao thì làm mỹ nữ xinh đẹp quyến rũ như Tô Nguyệt Tịch bị đánh banh xác là hành động tàn nhẫn biết bao, tưởng tượng thôi đã không nỡ chứ nói gì làm thật.
Nhưng Sở Mộ đã làm, hắn thật sự làm, đánh Tô Nguyệt Tịch nát bấy.
Mùi vị bị người đập nát không dễ chịu gì, Tô Nguyệt Tịch trọng sinh trên Tôn Tọa, mặt lạnh hơn bình thường khiến người liếc mắt qua phải rùng mình. Mắt Tô Nguyệt Tịch nhìn Sở Mộ lạnh đến đóng băng không khí, tựa như hai thanh kiếm bén đâm thủng hắn.
Biểu tình Sở Mộ bình tĩnh nhưng trong lòng cười khổ.
Nói thật lòng Sở Mộ hơi phục Tô Nguyệt Tịch, nhưng cũng nhức đầu với loại người này.
Rõ ràng có cơ hội nhận thua lại chết sống không chịu, làm đá ngọc đều nát không thèm quay đầu. Loại người này rất bướng bỉnh, háo cường, không dễ đối phó.
Nhưng nếu đã làm thì Sở Mộ không hối hận, sẽ không bày tỏ xin lỗi gì. Đã là đối thủ thì phải dốc hết sức chiến đấu, dù lặp lại lần nữa thì Sở Mộ vẫn sẽ không do dự.
Nên Sở Mộ mang tiếng là tâm ngoan thủ lạt.
Dương Chiến Thiên nhìn Sở Mộ, nói:
- Đáng tiếc không thể chọn lựa ngươi làm đối thủ.
Chiến ý trong mắt Dương Chiến Thiên khiếp người bắn xa ba thước.
Vì Sở Mộ là Đệ Tứ Tôn Tọa còn Dương Chiến Thiên là Đệ Tam Tôn Tọa.
Người Dương Chiến Thiên có thể khiêu chiến chỉ có Tần Ngạo Tiên và Cổ Loạn Không, gã có thể chọn bỏ quyền.
Cuối cùng Dương Chiến Thiên khiêu chiến với Cổ Loạn Không.
Lúc trước khiêu chiến một lần, Dương Chiến Thiên bị thua, đây là lần khiêu chiến thứ hai. Lần đầu tiên Dương Chiến Thiên khiêu chiến vì Tần Ngạo Tiên, lần này cũng vì nàng, nhưng cũng vì muốn dốc hết sức chiến với Cổ Loạn Không.
Mạch của Dương Chiến Thiên trước giờ chiến đấu không ngừng nghỉ, mặc kệ đối thủ là ai cũng không e ngại, tôi luyện chiến ý của bản thân, thẳng tiến về phía trước.
Cổ Loạn Không thật sự rất mạnh nhưng Dương Chiến Thiên không sợ, gã hy vọng được chiến đấu với đối thủ như Cổ Loạn Không nhiều vào, để kích phát chiến ý, tôi luyện chiến ý, có lợi lớn cho việc tu luyện Chiến Thên công.
Cổ Loạn Không không từ chối, lại chiến đấu với Dương Chiến Thiên.
Chiến Thiên công thúc đẩy chiến ý ngút trời, Dương Chiến Thiên càng chiến càng mạnh mẽ, không ngừng tấn công. Với mạch của Dương Chiến Thiên thì chiến đấu là chân ý, tấn công là tinh túy.
Dương Chiến Thiên rất mạnh, Cổ Loạn Không không thể coi thường. Cổ Loạn Không thi triển một môn kiếm pháp thiên cấp trung phẩm ứng đối, là kiếm pháp chủ yếu với phong chi lực lượng quy tắc.
Cổ Loạn Không giỏi nhất là không gian lực lượng quy tắc, giờ lấy phong chi lực lượng quy tắc đối kháng với Dương Chiến Thiên tức là gã có lấy thực lực ra nhưng không là toàn bộ.
Cổ Loạn Không nắm chắc kiếm pháp cực kỳ tinh diệu, có điểm độc đáo, dung nhập vào hiểu biết của mình. Dương Chiến Thiên chiến ý ngút trời, công kích hung mãnh nhưng bị Cổ Loạn Không xóa tan, nhẹ nhàng đánh trả thường khiến Dương Chiến Thiên phải thận trọng ứng đối.
Cuộc chiến kịch liệt đặc sắc kết thúc với Dương Chiến Thiên bị thua.
Tuy thua nhưng Dương Chiến Thiên không hề chán nản ngược lại vẻ mặt hưng phấn, cuộc chiến mới rồi cho gã có điều lĩnh ngộ, không có gì tốt hơn điều này.
Tiếp theo đến lượt Tần Ngạo Tiên, vòng trước nàng bỏ quyền.
Mọi người rất tò mò vòng này Tần Ngạo Tiên còn bỏ quyền không.
Tần Ngạo Tiên đứng dậy liếc Cổ Loạn Không một cái, người nhẹ nhàng rời khỏi Tôn Tọa. Cổ Loạn Không lắc người rời khỏi Tôn Tọa, cuộc chiến vừa rồi tiêu hao lực lượng khi quay về Tôn Tọa liền phục hồi đến đỉnh.
Tần Ngạo Tiên, phong hoa tuyệt đại.
Cổ Loạn Không, thiên hạ vô song.
Tần Ngạo Tiên đấu với Cổ Loạn Không, tuyệt đại đụng độ vô song.
Ánh sáng trên thân thể hai người rất chói mắt.
Mọi người nhìn chằm chằm hai người.
Có gió từ đâu thổi đến, thổi tóc dài, vạt áo hai người bay bay. Tần Ngạo Tiên càng như tiên nữ giáng trần, Cổ Loạn Không càng thêm tùy ý.
Tiếng gió rít, Phi Tiên kiếm nằm trong tay chỉ hướng Cổ Loạn Không.
Giọng Tần Ngạo Tiên mát lạnh như nước suối, êm tai thoải mái: