Rất nhiều kiếm giả Nhân tộc nghị luận nhiệt tình cùng hâm mộ và ghen ghét, Sa tộc phản ứng khác biệt, đó là vô cùng phẫn nộ, các Hải tộc khác hả hê nhưng đồng thời cùng chung mối thù.
...
Trên không trung Thiên Kiếm Phong, hai đạo hào quang đan xen.
Một đạo kiếm quang hừng hực như lửa, một đạo kiếm quang ẩn chứa lực lượng vô cùng khủng bố giống như núi lửa bộc phát, nó có lực lượng hủy thiên diệt địa.
Một đạo kiếm quang lợi hại tới mức tận cùng, mỗi lần xuất một kiếm đều có uy năng vô cùng đáng sợ, mũi nhọn của nó có thể xuyên thủng tất cả, phá hủy hư vô.
Kiếm quang nóng bỏng như núi lửa bộc phát là kiếm của Dương Vũ Thần, còn kêếm quang lực lượng đáng sợ và sắc bén chính là kiếm của Sở Mộ.
Dương Vũ Thần là Kiếm Thánh ngũ tinh, nếu hắn xuất ra lực lượng chân chính, chỉ dùng một kiếm là có thể chém giết Sở Mộ, hắn đọ sức với Sở Mộ chỉ dùng kiếm pháp thuần túy mà thôi.
Mạc Bạch Vân và Thiên Kiếm Thánh Tôn đang đứng nhìn cách đó không xa.
Hai đạo kiếm quang đều đặc sắc và vô cùng cường đại.
- Không ngờ kiếm pháp có thể chống lại Dương sư đệ, đúng là vô cùng kinh người.
Mạc Bạch Vân sợ hãi thán phục.
Thiên Kiếm Thánh Tôn không nói gì, chỉ nhìn xem mà thôi.
Chợt cảnh tượng làm Mạc Bạch Vân khiếp sợ xuất hiện, sư đệ và Dương Vũ Thần lại lâm vào hạ phong, hắn bị kiếm pháp của Sở Mộ áp chế, chỉ có thể không ngừng phòng thủ, khó có thể phản kích. Mỗi lần phản công còn chưa triệt để lại bị Sở Mộ áp chế.
Hắn không cách nào lý giải, một kiếm tu Niết Bàn bát trọng thiên lại có kiếm pháp áp chế Kiếm Thánh ngũ tinh như Dương Vũ Thần, phải biết rằng, Dương Vũ Thần cũng không phải Kiếm Thánh bình thường, hắn là đệ tử thân truyền của Thiên Kiếm Thánh Tôn, hắn có thiên phú kinh người trên con đường kiếm đạo.
Đôi mắt Thiên Kiếm Thánh Tôn bắn ra hào quang sáng ngời, chợt âm thầm gật đầu không thôi.
Quả nhiên không hổ là người kế thừa Chân Thần Kiếm Tông. Không ngờ có thiên phú kiếm thuật kinh người như vậy, kiếm pháp vô cùng cao thâm, với ánh mắt của hắn có thể nhận ra. Lúc Sở Mộ dùng kiếm pháp chiến đấu với Dương Vũ Thần vẫn không dùng toàn lực, hiện tại mới áp chế Dương Vũ Thần từng chút một.
Ánh mắt Thiên Kiếm Thánh Tôn còn độc hơn Mạc Bạch Vân rất nhiều, hắn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ người khác không thấy.
Ánh mắt hắn tỏa sáng, nội tâm xúc động muốn thu Sở Mộ làm đệ tử, hắn lại áp chế xúc động này xuống, nên chờ tới lúc Sở Mộ chấm dứt chiến đấu với Dương Thần Vũ rồi nói sau.
Nội tâm Dương Vũ Thần vô cùng chấn động, hắn bị áp chế trên phương diện kiếm pháp còn khó chịu hơn bị người khác dùng tu vi áp chế, hắn không ngờ người này lại là một tiểu bối, đáng tiếc đây chính là sự thật.
Sở Mộ đâm ra một kiếm, mũi nhọn cực kỳ đáng sợ, đó là chân ý đâm.
Dương Vũ Thần quét ngang và đối cứng.
Nương theo tiếng vỡ vụn thanh thúy thập phần chói tai, mũi nhọn đáng sợ làm Dương Vũ Thần biến sắc, hắn bay ngược ra sau hơn mười mét có hơn.
- Lại tới!
Trừ khiếp sợ còn có hưng phấn và kích động, Dương Vũ Thần gào rú sau đó hai tay nắm lấy đại kiếm bước nhanh về phía trước, hình thành từng đạo tàn ảnh, bộ pháp kỳ diệu, kiếm trảm phách đầy uy lực đạt tới trình độ đáng sợ, dường như một kiếm này có thể chém núi cao, bổ biển rộng.
Kiếm chưa đến nhưng áp lực kinh khủng đã tới trước, làm cho Sở Mộ có cảm giác hít thở không thôi, không khí trước người bị xua tan biến thành trạng thái chân không.
Hắn ngừng thở, hai mắt nheo lại, bước chân tới trước, thân thể hạ trọng tâm, cánh tay phải cầm kiếm dùng tư thế giãn sức sau đó lại đâm về phía trước, một kiếm này đã dung nhập với chân ý đâm, uy lực của nó mạnh tới mức tận cùng.
Kiếm không phát nhưng ngưng tụ mũi nhọn cũng đã làm không gian bị cắt đứt khi kiếm quét qua.
Chắc chắn là va chạm kinh người.
Mạc Bạch Vân mở to mắt nhìn sang.
Bỗng nhiên tiếng nổ kinh thiên động địa xuất hiện, vụ nổ như sấm sét, nương theo khí tức đáng sợ đó có ngàn vạn cơn sóng lớn phá không áp tới.
Thanh thế kinh người cũng quấy rầy khí thế của Dương Vũ Thần và Sở Mộ, lúc này bọn họ dừng tay nhìn sang bên ngoài.
Bên ngoài Thiên Kiếm Đảo vốn gió êm sóng lặng, lúc này lại sinh ra sóng gió ngập trời, sóng lớn cao ít nhất trăm mét, thậm chí còn có sống lớn cao ngàn mét, sóng lớn từ xa đang ập tới gần, trùng kích Thiên Kiếm Đảo.
Bên ngoài Thiên Kiếm Đảo bị kiếm ý bao phủ, chúng ẩn nấp trong hư không, nhìn không tới sờ không được, lúc này chỉ xuất hiện hào quang thật nhỏ như sợi tơ, lúc này lực trùng kích của sóng lớn tới gần.
Đối diện với sóng lớn vô cùng vô tận, dường như nước Lam Hải muốn nghiền nát Thiên Kiếm Đảo.
Thiên Kiếm Thánh Tôn cau mày.
Kiếm ý bao phủ chung quanh Thiên Kiếm Đảo là do hắn bố trí, uy danh của Thiên Kiếm Thánh Tôn hắn vô cùng hiển hách, trên Lam Hải này không ai dám trực tiếp khiêu khích hắn.
Tư duy hơi động, hắn trực tiếp bài trừ bốn Thánh Tôn khác của Nhân tộc, nếu làm như thế chỉ có cường giả lão tổ của Hải tộc mà thôi, tương đương với tồn tại Thánh Tôn của Nhân tộc.
- Đế Sa, nếu ngươi đã tới cũng đừng có dấu đầu lộ đuôi.
Thiên Kiếm Thánh Tôn mở miệng, giọng nói bình thản truyền ra rất xa.
- Đế Sa ta cũng không cần dấu đầu lộ đuôi.
Lúc này giọng nói bình thản nhưng bướng bỉnh vang lên, giọng nói vang vọng thiên địa, nương theo đó là sóng biển ngập trời, từng đợt từng đợt không ngớt không dứt, ngay cả Sở Mộ cũng bị trùng kích, chỉ cảm thấy thế giới tinh thần rung chuyển, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
May mắn thế giới tinh thần của hắn chắc chắn và vững chắc hơn xa cùng giai, trải qua Quang Minh thần ý và Hắc Ám thần ý rèn luyện và củng cố, cuối cùng do kiếm ý vĩnh hằng rèn luyện, trình độ chắc chắn lại tăng lên lần nữa, hoàn toàn không kém gì thế giới tinh thần của Thánh cấp cho nên mới trụ vững.
- Đế Sa lão tổ!
Mạc Bạch Vân cả kinh.
Đế Sa lão tổ, hắn là lão tổ của Đế Sa tộc, cũng là lão tổ của Sa tộc, tương đương với cường giả cấp Thánh Tôn của Nhân tộc.
Đế Sa lão tổ bế quan hơn một ngàn năm chưa từng xuất hiện, nhưng rất nhiều người vẫn còn nhớ hung danh của hắn, hai tay của hắn năm đó dính đầy máu tươi của Nhân tộc, không biết có bao nhiêu Nhân tộc chết dưới tay hắn.
Lại xuất hiện lần nữa, hơn nữa đi vào Thiên Kiếm Đảo, chỉ sợ hắn cũng nhắm tới Sở Mộ.