- Xùy, ba chiêu là quá nhiều, ta thấy Giang Tử Ngọc có thẻ dùng một chiêu đánh bại đối phương.
Đúng thế, chênh lệch giữa Vạn Cổ Cảnh cùng Niết Bàn Cảnh quá lớn, thiên tài tuyệt thế Niết Bàn cửu trọng thiên bình thường cũng khó chống lại cường giả Vạn Cổ nhất trọng thiên, dù sao bản chất tính mạng của cả hai có chênh lệch với nhau
Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ và Vạn Cổ nhất trọng thiên trung kỳ có chênh lệch càng lớn.
Một chiêu bị thua là rõ ràng.
Trong tiếng nghị luận, Sở Mộ đi vào chiến đài, ánh mắt tất cả mọi người tập trung vào người hắn.
- Quả nhiên chỉ có tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ, còn không bằng ta.
Người lần đầu tiên nhìn thấy Sở Mộ liền nói thầm.
- Thực lực của hắn nhất định còn mạnh hơn người khác.
Người bên cạnh nói ra.
- Có can đảm, ta còn tưởng ngươi không dám tới.
Giang Tử Ngọc cười lạnh nói ra:
- Xem mặt mũi ngươi có can đảm dám tới chiến đài, ta sẽ ra tay nhẹ một chút.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ ra tay nhẹ một chút.
Sở Mộ bình thản nói ra, câu này làm nhiều người cười vang.
- Ta phát hiện tên thiên tài tuyệt thế ngoại vực này rất thú vị.
- Rất khôi hài, chẳng lẽ hắn thông qua khảo hạch là dựa vào năng lực khôi hài hay sao?
- Tốt, nếu như ngươi có tự tin như thế, không bằng chúng ta đánh cược một lần.
Đôi mắt Giang Tử Ngọc bắn ra hào quang sáng ngời, hắn cười lạnh và nói:
- Đánh cược hỏa chi tinh phách của ngươi.
- Đánh cược như thế nào?
Sở Mộ hứng thú, nhiều người liên tục lắc dầu, nói thầm người này không chỉ có lá gan, còn không có đầu óc.
- Rất đơn giản, ngươi dùng hỏa chi tinh phách làm tiền đặt cược, ta dùng ba trăm triệu nguyên đan thượng phẩm cộng thêm từ nay về sau Giang Tử Ngọc và Giang gia sẽ không chủ động tìm ngươi phiền phức làm tiền đặt cược.
- Tất cả thiên tài nơi đây làm chứng, nếu ngươi có thể chèo chống vượt qua mười chiêu của ta, như vậy ngươi thắng, nếu không ngăn cản mười chiêu chính là ta thắng, hỏa chi tinh phách sẽ thuộc về ta, trái tiền đặt cược của ta thuộc về ngươi.
- Nếu ngươi đã mang nguyên đan giao cho ta, ta có thể không nhận sao?
Sở Mộ nói.
Giang Tử Ngọc càng vui vẻ hơn trước, càng cảm thấy người này thật không có đầu óc, là người hồ đồ, mà chính mình lại so đo với người hồ đồ thật sự có mất phong độ, hắn nói thầm lát nữa sẽ nhẹ tay chút, trong mười chiêu đánh bại đối phương, cho chút giáo huấn là được rồi.
Thật tình không biết nội tâm Sở Mộ rất cao hưng, đã có thể dương danh, lại còn đạt được ba trăm triệu nguyên đan thượng phẩm, về pâần Giang Tử Ngọc nói điều kiện kèm tay cũng xem như rất tốt, dù sao Giang gia là thế lực nhất lưu trên Thiên Cổ Vực, trong đó có không ít cường giả Thánh cấp cao giai, có thể không tìm mình gây phiền toái là tốt nhất.
Tiền đặt cược được thành lập, tất cả thiên tài sẽ làm nhân chứng.
Ai vi phạm sẽ làm người ta phỉ nhổ.
- Đã như vầy, chúng ta thành lập tiền đặt cược, nếu đổi ý, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận.
Giang Tử Ngọc nói mấy câu cuối cùng vô cùng âm trầm.
- Nếu như ta đánh bại ngươi thì thế nào?
Sở Mộ hỏi.
- Đánh bại ta... Đánh bại ta... Chỉ bằng tu vi Niết Bàn bát trọng thiên cũng vọng tưởng đánh bại ta... Ha ha ha ha...
Giang Tử Ngọc cười như điên, Sở Mộ lạnh nhạt, người bốn phía lạnh nhạt, liên tục lắc đầu, Giang Tử Ngọc đình chỉ cười to, hắn cười lạnh, nói:
- Tốt, giả như ta đánh bại Giang Tử Ngọc, không chỉ có tiền đặt cược, bất cứ ở nơi nào, Giang Tử Ngọc ta gặp ngươi sẽ hành đại lễ và gọi Sở huynh, cũng nhượng bộ lui binh.
- Một lời đã định.
Sở Mộ khẽ cười nói.
Trên chiến đài, hai người đối lập, dưới chiến đài có mấy vạn người quan sát.
- Ta muốn xem ngươi có thể ngăn cản được mấy chiêu.
Cảm thấy Sở Mộ là kẻ ngốc nghếch, không đáng so đo, tâm tình của Giang Tử Ngọc rất tốt, ngữ khí nói chuyện cũng không còn sát khí bức người.
Đương nhiên, nên giáo huấn vẫn phải giáo huấn, hỏa chi tinh phách vẫn phải tới tay, thứ này quan hệ tới bí pháp của hắn có thể đại thành hay không.
Một ít bí pháp lợi hại muốn tu hành thường thường cần muốn nhờ một ít bảo vật.
- Chiêu thứ nhất.
Giang Tử Ngọc nói, năm ngón tay hắn hơi động, sau đó kéo một vòng tròn trước mặt, một quỹ tích đỏ rực xuất hiện, nó hội tụ vào trung tâm, ngưng tụ vào ngón trỏ của hắn sau đó điểm về phía trước, ngay sau đó có một đạo cực quang màu đỏ bắn về phía Sở Mộ.
Tiếng nổ vang lên, nó giống như sóng nước bao phủ không gian, những nơi ánh sáng màu đỏ đi qua, nhiệt độ không khí gia tăng rất mạnh.
- Giang gia bí thuật Xích Viêm chỉ, uy lực không tệ.
Có người nhận ra.
- Giang Tử Ngọc hạ thủ lưu tình, nếu không một chỉ này có thể miểu sát đối phương, tuyệt đói không may mắn thoát khỏi.
Trong nháy mắt xuất chiêu, Sở Mộ bước ra một bước, hắn tránh né Xích Viêm chỉ công kích, Xích Viêm chỉ đánh vào phong cấm của chiến đài và tán loạn.
- Chiêu thứ hai!
Bị Sở Mộ tránh đi, Giang Tử Ngọc cũng không có chút kinh ngạc, bởi vì hắn đã hạ thủ lưu tình.
Bàn tay nâng lên, hắn đánh ra một chưởng đỏ rực như lửa, dường như chưởng pháp có thể đánh Sở Mộ thành bánh thịt.
Một chưởng dỏ rực đánh thẳng vào Sở Mộ, mặt đất chiến đài rung động mãnh liệt, khí kình bắn ra bốn phía.
- Xem ra Giang Tử Ngọc có ý định từ từ tăng thực lực.
Có người nói ra.
- Dùng cường lấn yếu còn như thế, có ý nghĩa sao?
Cũng có người không chịu được nói ra.
- Chiêu thứ ba!
Giang Tử Ngọc bỏ qua người khác nghị luận, mười ngón tay bắn ra một hoa lửa bay thẳng về phía Sở Mộ, nó như cuồng phong càn quét qua chung quanh.
Kiếm quang tỏa sáng, Thiên Trảm Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm pháp tinh diệu lập tức đánh tan hoa lửa bay tới gần.
- Có môn đạo.
- Tạo nghệ kiếm pháp không tệ.
Không ít thiên tài có thành tựu kiếm đạo đều cảm thấy kinh diễm khi thấy Sở Mộ xuất kiếm.
- Chiêu thứ tư!
Giang Tử Ngọc nhìn thấy một kiếm bình đạm của Sở Mộ nhưng cảm thấy cao thâm mạt trắc, lần đầu cảm thấy người này trừ cuồng vọng và không có đầu óc ra, dường như kiếm pháp không tệ lắm.
Lúc dùng chiêu thứ nhất, Giang Tử Ngọc không lấy thực lự ra, chiêu thứ hai hơi mạnh một chút, chiêu thứ ba cũng mạnh hơn, cứ thế tăng dần.
Thi triển chiêu thứ chín, hai tay mười ngón búng ra cực nhanh, hoa lửa biến thành từng con hỏa điệp.
Hỏa điêp bay múa xoay quanh bốn phía, từng con tỏa ra hào quang sáng ngời.