Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 240: Hiểu rõ nghĩ thông thấu niệm! Ý cảnh tiểu thành



Phong Chi Ý Cảnh của Sở Mộ đã sớm ba thành. Đồng thời đạt tới ba thành đỉnh phong. Còn cách đột phá bốn thành chỉ kém một bước qua cửa.

Nhưng một bước qua cửa này giống như chênh lệch của một tầng lá mỏng vô hình, cũng là chênh lệch giữa nhập môn cùng tiểu thành. Đó là hai mức độ tuyệt đối khác nhau.

Những tiếng vù vù không ngừng vang lên bên tai. Sở Mộ chỉ cảm thấy mình dường như đang mình giữa một đại dương đầy gió. Xung quanh trên dưới đều là gió xanh. Từng đợt gió không ngừng thổi tới.

Những trận gió này thổi tới, bao quanh toàn thân hắn. Một hồi là từ phía đông thổi tới, một hồi là từ phía tây thổi tới, một hồi là từ phía bắc thổi tối, một hồi lại từ phía nam thổi tới. Từ trên xuống dưới xung quanh thân đều có.

Những tiếng ầm ầm giống như sóng triều cuồn cuộn không ngừng trào dâng mãnh liệt. Gió thổi tới đột nhiên liên tục tăng lên gấp mười lần, thổi qua khắp rừng cây. Tất cả cây cối đều điên cuồng lắc lư. Từ trên bầu trời nhìn xuống, có thể thấy từng cành cây hình thành sóng biển cuồn cuộn.

Trên bầu trời, mây trắng bắt đầu khởi động. Hình như trận gió lớn này bị ảnh hưởng, dần dần tăng lên, biến thành cuồng phong.

Gió to thổi qua Sở Mộ, càng thêm kịch liệt. Khí lưu màu xanh vờn quanh thân Sở Mộ, trở nên càng dày đặc càng nồng đậm hơn. Thân hình Sở Mộ khẽ run lên, dường như bị một bàn tay vô hình nâng lên. Bàn chân thoáng cái liền rời khỏi mặt đất, đi lên khoảng không trôi lơ lửng, thoáng cái lại cao hơn.

Nửa thước... Một thước... Một thước nửa... Hai thước...

Thân hình Sở Mộ cố định ở cách mặt đất ba thước. Từng khí lưu màu xanh vây quanh, hắn giống như đại tướng trong gió, tay phải cầm kiếm chỉ thẳng vào mặt đất, đồng tử bị màu xanh tràn ngập. Ngay cả tròng trắng của mắt hình như cũng bị một tầng màu xanh nhạt phong tỏa.

Tiện tay, Sở Mộ vung kiếm lên. Thoáng chốc, từng ánh sáng màu xanh hội tụ, hóa thành một phong nhận dài hai thước bắn ra, trực tiếp đem thổi xé qua trận gió lớn. Một kiếm này không phải là kiếm thuật cũng không phải kiếm kỹ gì cả. Chỉ thuần túy là Sở Mộ tùy tâm sở dục tiện tay vung kiếm. Bên trong không phải là kiếm khí cũng không phải là ngoại kiếm khí, mà là lực lượng gió hình thành ngưng tụ quanh thân.

Trong đầu Sở Mộ tràn ngập những hiểu biết về các loại ảo diệu của gió. Hắn thậm chí cảm thấy, mình dường như hóa thành một làn gió vậy.

Từng kiếm từng kiếm tiện tay vung lên. Từng ánh sáng màu xanh ngưng tụ ở trên mũi kiếm bắn ra. Từng phong nhận dài hai thước chém cắt hư không, xé rách cuồng phong. Nơi nào nó đi qua, lưu lại từng vệt màu xanh nhạt.

Phong nhận màu xanh sắc bén vô cùng, cắt qua cây cối giống như cắt đậu hủ vậy, hoàn toàn không gặp chút trở ngại nào. Chỗ mặt cắt lại nhẵn mịn tới kinh người.

Phạm vi ảnh hưởng của trận gió lớn này dần dần mở rộng, đã lan tràn ra khắp rừng cây, lan tràn tới những chỗ khác trong sơn cốc Đại Ly. Trong lúc nhất thời, dường như khắp sơn cốc đều bị gió lớn thổi qua.

- Gió này...

Tại một nơi trong sơn cốc Đại Ly, Sở Hà trên người tản ra một vòng ánh sáng màu đỏ chợt dừng bước chân. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, hai mắt nheo lại. Quanh thân hình như có chấn động huyền diệu nào đó. Thần quang trong mắt nội liễm, tràn ngập suy nghĩ tìm tòi.

Ngay sau đó hắn giơ một tay lên, mở bàn tay ra, tùy ý cho gió lớn thổi qua, cẩn thận cảm nhận cảm xúc khi gió lớn thổi qua từng ngón tay.

Giống như hắn, ở một chỗ khác trong sơn cốc Đại Ly, Lý Hoài Ngọc của Tố Tâm Kiếm Phái và Từ Kiếm Phong của Thượng Huyền Kiếm Phái cùng với ba Chu Hoành Vũ người thế tử Châu Lệnh đều dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, vẻ mặt suy nghĩ tìm tòi và có vài phần nghi ngờ.

Loại gió lớn đột nhiên thổi tới như vậy, trong đó hình như còn có chút đặc biệt. Nhưng bọn họ lại không có cách nào nói ra được rốt cuộc đặc biệt ở chỗ nào.

Nếu như phó viện chủ Lăng Thương Viêm ở đây, nhất định có thể cảm giác được, nguyên nhân trận gió to này thổi tới chính là bởi vì ý cảnh tiểu thành gây ra. Chỉ có điều nếu như vậy, việc Sở Mộ nắm giữ Phong Chi Ý Cảnh sẽ bị bại lộ. Đến lúc đó Lăng Thương Viêm tuyệt đối sẽ biết Sở Mộ nắm giữ hai loại ý cảnh.

Đột nhiên, gió to dừng lại, biến mất trong vô hình, khiến đám bốn người Sở Hà đều sửng sốt, có chút kinh ngạc. Cảm giác một trận gió to này hình như không phải tầm thường. Đến đột nhiên, biến mất cũng biến mất đột nhiên như vậy. Giống như là có người ra lực khống chế.

Nhưng trên thực tế, gió to thổi tới và tiêu tan, ngược lại không phải là do có người tận lực khống chế. Tất cả đều bởi vì Sở Mộ chấm dứt chấp niệm, linh hồn trở nên hoàn toàn thuần túy, hiểu rõ nghĩ thông thấu niệm đưa tới. Loại này hiểu rõ về cảm ngộ gió thoáng cái phá tan tầng lá mỏng cuối cùng của ý cảnh nhập môn, đột phá tiến vào tiểu thành.

Gió lớn tiêu tan, rừng cây dần dần dừng lắc lư. Tiếng xào xạc chậm rãi yên tĩnh lại. Sở Mộ vẫn dừng ở trong không trung cách mặt đất ba thước. Quanh thân hắn vẫn còn từng luồng khí lưu màu xanh quấn lấy, nhanh chóng chuyển động.

Hai mắt hắn chậm rãi khép kín. Quanh thân, khí lưu màu xanh giống như tiến vào hư không. Từng đợt khí lưu biến mất. Thân hình Sở Mộ chậm rãi rơi xuống, đứng vững trên mặt đất. Hắn vẫn không nhúc nhích giống như một pho tượng.

Khí lưu chấn động dần dần yên lặng. Tất cả đều yên tĩnh lại. Gió lớn cuồng phong trước đó, giống như ảo giác.

Đột nhiên, hai mắt Sở Mộ mở ra. Một màu xanh chảy xuôi. Tinh quang phóng ra. Hắn tiện tay vung kiếm, chỉ thấy bên trên giả Thanh Phong Kiếm có một luồng ánh sáng màu xanh rất nhanh chảy xuôi qua, giống như một làn gió thổi về phía mũi kiếm. Những tiếng động rất nhỏ vang lên. Một phong nhận màu xanh nhạt dài hai thước chém ra, xuyên thẳng hư không lao đi.

Phong nhận chém qua một gốc cây kích thước to bằng lưng của người trưởng thành, hoàn toàn không chút trở ngại, cắt qua, biến mất ở phía xa. Gốc cây kia nghiêng ngả một hồi, sau đó ngã sang một bên. Mặt cắt bằng phẳng trơn nhẵn.

Sở Mộ chợt lách người qua. Không thấy hắn làm gì, trực tiếp giống như một làn gió xuất hiện chém đứt thân cây trước đó. Cẩn thận nhìn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, có thể cảm giác được phía trên lưu lại một tia chấn động của gió.

- Bốn thành Phong Chi Ý Cảnh, chính là ý cảnh tiểu thành.

Sở Mộ lẩm bẩm, dùng âm thanh mà chỉ có mình nghe được nói:

- Ba thành ý cảnh, là ý cảnh nhập môn. Bốn thành ý cảnh là tiểu thành. Tuy rằng chỉ là sự chênh lệch rất nhỏ, nhưng ảo diệu bên trong đã có sự chênh lệch cực lớn.

Chỉ cần xem uy lực của một kiếm kia, đủ để nói rõ được tất cả.

Thường ngày, thời điểm Phong Chi Ý Cảnh ba thành, Sở Mộ đem ba thành Phong Chi Ý Cảnh hoàn toàn dung nhập trong Thanh Phong Tuyệt Sát, mới có thể phóng ra một kiếm kia. Nhưng bây giờ khi Phong Chi Ý Cảnh đạt được bốn thành, cảm ngộ đối với ảo diệu của gió càng khắc sâu. Chỉ dựa vào cảm ngộ đối với gió, Sở Mộ có thể dễ dàng ở một chỗ không có gió cũng thi triển ra công kích Thanh Phong Tuyệt Sát sánh ngang với dung nhập ba thành Phong Chi Ý Cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.