Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2452: Thiên Đạo Lâm chạy trốn (Thượng)



Không có cách nào tưởng tượng nổi uy lực khủng bố, một kích này hoàn toàn có thể miểu sát cường giả Thánh cấp tam tinh đỉnh phong, ngay cả cường giả Thánh cấp tứ tinh sơ kỳ cũng phải thận trọng đối phó.

Toàn thân bị khí tức vô hình trấn áp, trùng kích, xương cốt cũng phát ra tiếng vang kẽo kẹt, máu tươi không có cách nào lưu chuyển, ngay cả lực lượng thần hồn muốn vận chuyển dường như cũng bị áp chê.s

- Kiếm Thần hàng lâm.

Không chút do dự, Sở Mộ thi triển bí pháp.

Trong nháy mắt lực lượng bí pháp Kiếm thần hàng lâm trong người như sống dậy, trong nháy mắt vận chuyển toàn thân. Phong mang kinh người từ trên người Sở Mộ bộc phát ra, như thanh kiếm vô hình, chém giết áp lực từ trên không trung trùng kích tới, chém đôi áp lực thành hai phần.

Không gió mà bay, phong mang kinh thế.

Sở Mộ khẽ ngẩng đầu, nhìn về viên cầu màu trắng như sao chổi đang từ trên không trung rơi xuống, thân kiếm run lên, phóng lên trời. Một kiếm chém ra.

Trảm Không kiếm thức.

Bí pháp Kiếm thần hàng lâm tăng phúc phong mang cho Trảm Không kiếm thức lên gấp mười lần, uy lực đạt tới tình trạng không thể nào tưởng tượng nổi.

Một kiếm bổ trúng hình cầu đang rơi xuống, đang xoay tròn với tốc độ cao đột nhiên dừng lại một lúc, lơ lửng ở giữa không trung, đối kháng với Sở Mộ. Hình ảnh kia giống như trường tồn từ cổ chí kim vậy.

Thiên Đạo Lâm nhìn chằm chằm vào trên không trung, một màn rung động kia tràn ngập trong lòng hắn, khắc sâu, hai mắt tràn ngập vẻ khó có thể tưởng tượng nổi. Thậm chí lại có người có thể chính diện đối kháng với chiêu thiên thuật này của hắn.

Lúc này có khí tức kinh người tạo thành vòng tròn không ngừng khuếch tán ra chung quanh.

Sở Mộ phát lực, từ bên cạnh hình cầu màu trắng kia vọt lên, phong mang của Vĩnh Hằng linh kiếm không dứt, cắt vào trong hình cầu màu trắng. Dưới lực lượng của nó, hình cầu màu trắng kia lập tức bị một kiếm mở ra, từ một phân thành hai.

Sở Mộ dùng một kiếm chém đôi hình cầu màu trắng, uy lực của Trảm Không kiếm thức hao hết. Nhưng mà phong mang của Sở Mộ còn cường thịnh hơn, hắn vọt tới đỉnh của giới bi, điều chỉnh phương hướng rồi đáp xuống. Từ trên cao nhìn xuống Thiên Đạo Lâm ở phía dưới.

Trong nháy mắt này trong lòng Thiên Đạo Lâm hiện lên một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Khóe miệng Sở Mộ nở nụ cười, song kiếm vung lên, giống như là hai cánh của chim yến, nhẹ nhàng chấn động. Lực lượng cường đại lập tức phun ra. Cả người như hóa thành một con chim ưng săn mồi, móng vuốt sắc bén mà lạnh lẽo tập trung Thiên Đạo Lâm. Trong tích tắc, Thiên Đạo Lâm bị sát cơ của Sở Mộ tập trung, khiến cho hắn sởn hết gai ốc.

Song kiếm giao nhau, va chạm, sóng âm trùng kích tới, bén nhọn vô cùng, giống như là ma âm xuyên não.

Vung vẩy, từng tầng kiếm quang như sóng nước nhộn nhạo, rậm rạp chằng chịt như nêm cối.

Từng đạo kiếm quang chém ra, trong nháy mắt có mấy trăm đạo kiếm quang như mưa to từ trên trời giáng xuống, rậm rạp, chằng chịt bao phủ phía dưới, tạo thành một cơn lốc kiếm quang. Lại giống như một cơn lũ kiếm quang vậy.

Thiên Đạo Lâm chỉ cảm thấy mình không có cách nào né tránh, chỉ có thể ngạnh kháng.

- Thiên thuật, Cự Long phá.

Sắc mặt Thiên Đạo Lâm ngưng trọng, khí tức trên người dâng lên. Ở trên không, gợn sóng không ngừng khuếch tán. Ở giữa tâm của gợn sóng, một cái đầu rồng bằng nước cực lớn lao ra, nghênh đón mấy trăm đạo kiếm quang.

Va chạm, đầu rồng cực lớn dánh nát toàn bộ mấy trăm đạo kiếm quang, nhưng mà bản thân cũng không ngừng bị cắt nát.

Sau mấy trăm đạo kiếm quang, thân thể Sở Mộ lao xuống, lập tức tăng tốc, hư không chấn động.

Song kiếm giao nhau, kiếm quang thập tự sáng chói như là lạc ấn trong hư không.

Thiên Trảm kiếm lại giơ lên rồi chém xuống. Một đạo kiếm quang mạnh mẽ mà mềm dẻo, không thể ngăn cản bắn ra.

Trảm Lưu kiếm thức.

Cánh tay cầm Vĩnh Hằng linh kiếm cũng duỗi ra, dưới thân kiếm, ngàn vạn mây mù như ẩn như hiện, tràn ngập ra, khiến cho Thiên Đạo Lâm chỉ cảm thấy không khí bốn phía như ngưng trệ.

Đâm ra, một nhóm kiếm quang được ngưng tụ, xuyên thủng ngàn vạn mây mù, bắn về phía Thiên Đạo Lâm.

Từ trên cao nhìn xuống dưới, khí thế tăng cường ba phần.

Trong lòng Thiên Đạo Lâm rét run, một tia cảm giác run rẩy hiện lên trong lòng. Chợt, một cỗ ý chí không cam lòng mãnh liệt giống như núi lửa bộc phát, như nham thạch nóng bỏng cuồn cuộn phóng lên trời.

Không cam lòng, hắn vô cùng không cam lòng. Hắn đã triệu hồi ra Thiên Thần võ trang, thi triển Thiên chi cấm thuật. Dưới tình huống này không ngờ lại không có cách nào áp chế được đối phương, lại bị đối phương áp chế một bước. Không, không chỉ là bị áp chế một bước, mà càng ngày hắn càng khó có thể đối kháng. Kiếm pháp cường đại vô cùng kia, khí thế và lực lượng cường đại không gì so bì nổi đều khiến cho trong lòng hắn có một loại rung động, có một loại cảm giác run rẩy.

Loại kiếm pháp này dường như không nên xuất hiện.

Trong nháy mắt, một loại cảm giác thất lạc hiện lên trong lòng hắn.

Chợt, thất lạc bị xóa bỏ, mà chuyển thành một loại kiên định.

- Yêu nghiệt nhân tộc, lần sau ta nhất định sẽ tự tay chém giết ngươi.

Thiên Đạo Lâm nói, từ trong cơ thể bắn ra một mảnh quang mang màu trắng, bao phủ toàn thân. Ngay khi Trảm Lưu kiếm thức và Xuyên Vân kiếm thức sắp đánh trúng hắn, hắn lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Trảm Lưu Kiếm thức và Xuyên Vân kiếm thức đánh trúng mặt đất rồi nghiền nát. Cả Giới bi điện chấn động, mặt đất bị Trảm Lưu kiếm thức mạnh mẽ bổ ra một vết nứt rất lớn, sâu chừng ba thốn. Kiếm quang của Xuyên vân kiếm thức cũng đâm thủng mặt đất, tạo thành một cái hố sâu gần một thước.

Hai chiêu kiếm thức đều có phương thức bạo phát khác biệt. Một chiêu phạm vi công kích tương đối lớn, đa điểm. Mà một chiêu thì công kích một điểm, phạm vi rất nhỏ.

Kiếm pháp uy lực cường đại như vậy cũng chỉ có thể lưu lại một chút dấu vết như vậy ở mặt đất Giới Bi điện, nói rõ độ cứng của mặt đất nơi này rất là kinh người.

Thời khắc mấu chốt, Thiên Đạo Lâm kia sử dụng một loại thủ đoạn nào đó đào tẩu. Không phải hắn không thể đối kháng với hai kiếm kia của Sở Mộ. Nếu như tiếp tục chiến đấu hắn không lấy được chỗ tốt nào, ngược lại thời gian của bí pháp Thất tinh đoạt mệnh kia có hạn. Triệu hoán Thiên Thần võ trang cũng tiêu hao lực lượng gấp bội.

Có lẽ tiếp tục kiên tri thì sẽ có Thiên tộc khác tiến vào đây. Dưới tình huống như vậy nhất định Sở Mộ này sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng mà người Thiên tộc rất kiêu ngạo, đó là sự kiêu ngạo ăn sâu vào trong xương cốt. Hắn muốn tự tay đánh bại Sở Mộ chứ không phải mượn nhờ lực lượn người khác đánh bại Sở Mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.