Trịnh Lệ cười khặc khặc, tiếng cười giống như ma âm truyền khắp không gian, nếu tu vi nguyên thần của Sở Mộ không đủ, tuyệt đối sẽ lâm vào hoảng hốt, nhưng có hạn chế nên nguyên thân của Sở Mộ không kém gì đối phương, cho nên hắn không bị ảnh hưởng gì.
Trịnh Lệ nhảy lên cao, hắn như diều hâu săn mồi, hai tay hóa thành ưng trảo, đầu ngón tay bắn ra hòa quang sắc bén kinh người, còn mang theo hàn khí thấu xương, dường như không có thứ gì có thể ngăn cản hai móng vuốt của hắn.
Tốc độ của Trịnh Lệ cực nhanh, trong nháy mắt hắn nhảy từ trên xuống, đi tới trước mặt Sở Mộ, hai móng vuốt biến thành lăng lệ ác liệt, từng đạo trảo ảnh vô cùng đáng sợ, mỗi một trảo đều mang theo hàn khí đáng sợ tấn công Sở Mộ.
Trong nháy mắt thân thể Sở Mộ bị đánh trúng, lập tức xé rách thành vô số, thì ra chỉ là tàn ảnh!
Một đạo kiếm quang màu đỏ mang theo thanh thế kinh người tấn công Trịnh Lệ, trực tiếp lăng lệ ác liệt.
Trịnh Lệ phản ứng cực nhanh, hắn né tránh và ưng trảo đánh tới, trảo ảnh đáng sợ đánh nát kiếm quang màu đỏ, chỉ thấy kiếm quang màu đỏ bị đánh nát liền hóa thành mười đạo kiếm quang sắc bén hơn công kích Trịnh Lệ.
Thân thể Trịnh Lệ bị bắn thủng, trên người xuất hiện vết thương, nhưng sau đó lại biến mất ngay lập tức, thì ra là tàn ảnh.
- Làm sao có thể, Sở Mộ lại có lực chiến với cường giả tuyệt thế!
Tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ.
Bọn họ cho rằng Trịnh Lệ vừa ra tay công kích sẽ ép Sở Mộ lâm vào hạ phong, không ngừng bị Trịnh Lệ đánh trúng, thẳng đến cuối cùng bị xé nứt, sự thật hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn họ, Sở Mộ lại tránh được trảo công của Trịnh Lệ, đối phương chỉ đánh trúng tàn ảnh.
Phải biết rằng tốc độ của bọn họ cũng bị hạn chế ở mức độ Thánh cấp tam tinh đỉnh phong, tốc độ giống nhau nhưng có thể tránh né sinh ra tàn ảnh, chỉ có thể nói rõ kỹ xảo né tránh đạt tới độ cao tu luyện giả khác không bằng.
Sở Mộ như thế, Trịnh Lệ, cũng như thế.
Một Thánh cấp nhị tinh sơ giai mà thôi, không ngờ còn có kỹ xảo kinh người như thế.
Thời điểm bọn họ khiếp sợ, Sở Mộ và Trịnh Lệ đã giao thủ vài chục lần, song phương ra tay với tốc độ cực nhanh, phản ứng cũng rất nhanh, kỹ xảo vô cùng tinh tế.
Sở Mộ là thiên tài có thiên phú chiến đấu vượt xa người khác, hơn nữa hắn xuất thân là kiếm thuật sư, chú trọng kỹ xảo chiến đấu hơn, cho nên khi tu luyện cũng tận lực lĩnh ngộ kỹ xảo và ma luyện, khi không ngừng tiến bộ, lại quan sát cường giả tuyệt thế chiến đấu, từ đó hắn cũng có thêm lĩnh ngộ mới.
Tuy Trịnh Lệ là cường giả tuyệt thế, hắn trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, bởi vậy ma luyện ra kỹ xảo chiến đấu của mình một cách tinh xảo tuyệt luân, hơn xa người khác, lúc đấu với Sở Mộ nhưng không thể áp chế Sở Mộ ngay lập tức, loại tình hình này, trừ đối thủ là cường giả tuyệt thế ra, Sở Mộ chính là người đầu tiên.
Hơn nữa cường giả tuyệt thế căn bản không đánh tới mức này.
Nói cách khác, con sâu cái kiến có tu vi Vạn Cổ Nhị trọng thiên sơ kỳ nhưng lại có kỹ xảo chiến đấu của cường giả tuyệt thế.
Hành hạ yêu nghiệt như thế tới chết mới sảng khoái.
Thân ảnh Trịnh Lệ run rẩy không tự chủ, hắn không phải sợ hãi, mà là hưng phấn.
Những người khác khiếp sợ, một Kiếm Thánh nhị tinh sơ kỳ có kỹ xảo chiến đấu của cường giả tuyệt thế, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nói ra không có ai tin.
- Thiên phú thật kinh người.
Không biết Thánh Linh nấp ở nơi nào quan sát toàn bộ quá trình chiến đấu, hắn phát ra một câu chỉ hắn nghe được, nếu không chỉ sợ sẽ cảm giác được lời này ẩn chứa tham lam và khát vọng.
Sở Mộ cầm kiếm trong tay giống như hoàn toàn sống lại, nó như tinh linh nhảy múa, mỗi một kiếm mỗi một chiêu có khi thay đổi vô cùng nhanh chóng, có lúc chậm chạp, có lúc sắc bén, có lúc dữ dằn, có lúc trầm ổn, có lúc quỷ dị, tâậm chí có quan minh chính đại.
Nhưng mặc kệ là phong cách gì vẫn có chung một đặc điểm chính là đơn giản mà trực tiếp, vứt bỏ dư thừa, vứt bỏ rườm rà, tất cả chỉ dùng mục tiêu đánh giết đối phương làm chủ yếu.
Ưng trảo của Trịnh từ khi vừa mới bắt đầu còn sắc bén và lãnh khốc, sát cơ nghiêm nghị.
Cuối cùng phong cách kiếm pháp của Sở Mộ biến hóa lần nữa, biến thành sắc bén, sát cơ kinh người, lợi hại khôn cùng gần với Trịnh Lệ, khi đó chiến đấu rất kịch liệt
Vui sướng sảng khoái!
Đã thật lâu trước kia hắn chưa từng chiến đấu như thế này.
Cho dù trước kia tải qua nhiều cuộc chiến nhưng kỹ xảo khi đó không sánh bằng hiện tại, cấp độ kém quá lớn, hơn nữa kỹ xảo của đối thủ không sánh bằng Trịnh Lệ, chênh lệch tới vài cấp bậc.
Sở Mộ đang hưởng thụ, hưởng thụ kiểu chiến đấu thống khoái thế này, mà Trịnh Lệ không còn kiên nhẫn.
- Không ngờ chỉ là con sâu cái kiến lại đáng cho ta nghiêm túc đối đãi như hiện tại.
Ngữ khí của Trịnh Lệ có vài phần ngoài ý muốn, càng có hưng phấn và kích động.
- Trịnh Lệ nghiêm túc.
- Có thể đấu với Trịnh Lệ đến mức này, lại làm hắn nghiêm túc, Thánh cấp nhị tinh này đúng là bất phàm.
Những cường giả tuyệt thế nói thầm.
Với tư cách cường giả tuyệt thế, trừ một ít ẩn cư ra, bọn họ bao nhiêu cũng hiểu về nhau, nhất là thế hệ hung tàn ác độc như Trịnh Lệ càng nổi danh trong vòng tròn luẩn quẩn của cường giả tuyệt thế, rất nhiều cường giả tuyệt thế đều biết tính tình của Trịnh Lệ.
Bọn họ đều rất rõ ràng, Trịnh Lệ nghiêm túc càng đáng sợ.
Hai móng vuốt run lên, khí thế kinh người phóng lên trời, khí thế vô cùng tàn ác, sát khí vờn quanh toàn thân hình thàn một vòng xoáy màu đỏ, còn không ngừng hướng lên trên.
Đôi mắt Trịnh Lệ xuất hiện một tầng máu tươi, ánh mắt trở nên lợi hại, phảng phất ẩn chứa hai đoạn mũi kiếm giống như, có thể xuyên thủng hết thảy.
Ánh mắt kia nhìn lên người, Sở Mộ có cảm giac thân thể mình như bị vô số mũi kiếm đâm xuyên qua người, từng cảm giác đau đớn sinh ra, đổi thành Thánh cấp khác chắc chắn sẽ vô lực đối mặt với ánh mắt như thế.
- Lê-eeee-eezz~!...
Tiếng kêu bén nhọn vang lên, trên người Trịnh Lệ xuất hiện hư ảnh diều hâu vô cùng hung tàn độc ác, chỉ thấy trên người Sở Mộ xuất hiện từng đợi sợi tơ màu đỏ và ngưng tụ vào đỉnh đầu, hóa thành một con diều hâu đỏ rực như máu.
Diều hâu vừa xuất hiện lại phát ra tiếng kêu bén nhọn kinh người, nó như ma âm xuyên thấu không gian, cho dù những cường giả Thánh cấp phía sau vách tường thủy tinh cũng choáng váng đau đầu, dường như có một thanh lợi kiếm vô hình xoắn vào đầu của bọn họ.