Thời khắc đang suy nghĩ tìm hiểu, Sở Mộ chỉ cảm thấy mình lại bị hút, không có cách nào nhúc nhích được. Trong nháy mắt hắn xoay tròn một hồi. Thời điểm hắn tỉnh táo lúc, hắn thấy mình đã không còn ở bên trong căn phòng kia nữa, mà đi tới bên trong một sơn cốc. Trước mặt hắn lại là một quái vật khổng lồ, giống như một ngọn núi lớn. Tuy rằng phát ra khí tức không mãnh liệt, lại khiến cho trong lòng Sở Mộ thầm run lên, giống như có một dòng điện trùng kích qua hai tay, hai chân. Một loại cảm giác run rẩy, từ sâu bên trong huyết mạch, từ sâu bên trong linh hồn hiện lên.
Đây là cảm giác không có cách nào tránh khỏi, là một loại chênh lệch trên phương diện cấp bậc sinh mạng.
- Nhân loại, không cần phải sợ.
Một giọng nói cứng cáp hùng hồn vang lên, giống như sét đánh cuồn cuộn nổ vang, truyền vào trong tai Sở Mộ.
- Các hạ là?
Thật ra Sở Mộ không sợ. Trước đó hắn run rẩy, chẳng qua là một loại phản ứng tự nhiên do cấp bậc sinh mạng chênh lệch mang đến.
- Ta là Thú Vương Thiên Luân.
Cái bóng cực lớn giống như gò núi kia chợt chuyển động, lộ ra một cái đầu. Thoạt nhìn giống như mãnh hổ, lại giống như là con báo, lại giống như sư tử. Nói tóm lại, thoạt nhìn giống với rất nhiều linh thú, lại có ý nhị đặc biệt. Đôi mắt thật to, lóe ra ánh sáng trí tuệ.
- Thú vương!
Trong lòng Sở Mộ khẽ run lên.
Địa vị của thú vương ở trong các linh thú, giống như địa vị của cường giả tuyệt thế ở trong Nhân tộc t. Địa vị không khác biệt lắm. Thực lực cũng vậy. Nói cách khác, thú vương chẳng khác nào cường giả tuyệt thế. Nhưng ở dưới tình huống bình thường, thú vương của linh thú lại càng cường đại hơn so với cường giả tuyệt thế.
Lại nói tiếp, linh thú có ưu thế trời sinh. Khí lực cường đại, thân thể to lớn, dẫn đế lực lượng càng cường đại hơn, vượt xa so với các chủng tộc khác.
Chỗ thiếu hụt lại rất rõ ràng. Đó chính là trí tuệ. Trí tuệ của linh thú thông thường không cao. Cho dù là có trí tuệ không thua kém gì so với Nhân tộc bình thường, nhưng tâm tư tương đối đơn thuần, suy nghĩ bình thường tương đối thẳng thắn. Rất ít quanh co lòng vòng. Càng chưa nói người thống minh như Nhân tộc, tư tưởng lừa ngoắt nghéo, có thể nghĩ ra nhiều mưu kế để lừa người.
Linh thú càng tôn trọng sự trực tiếp, dùng võ lực giành lấy chiến thắng.
Bởi vậy, tuy rằng linh thú Thánh cấp cường đại hơn so với Nhân tộc cùng đẳng cấp, lại không nhất định có thể ở trong chiến đấu giết chết được đối thủ. Nói không chừng còn có thể bị đối thủ giết chết.
Nhưng thú vương lại khác. Thú vương vượt qua linh thú Thánh cấp. Đây không chỉ là sự vượt trội ở trên phương diện thực lực, còn có sự vượt trội ở trên phương diện trí khôn. Tuy rằng tính tình linh thú khác thường, tính tình thú vương cũng khác thường. Nhưng thú vương bình thường có nhiều lý tính hơn. Trí tuệ cũng có xu hướng thông minh như nhân loại, thậm chí còn vượt qua, giống như trí giả.
Thời gian mỗi con thú vương sống đều cực kỳ lâu. Tối thiểu phải đến mấy vạn năm. Cũng đủ cho bọn họ đi học tập cải tiến, ứng dụng trí tuệ của mình một cách hợp lý hơn.
Khí lực vô cùng cường đại. Trong cơ thể ẩn chứa lực lượng vô cùng cường đại. Lại thêm trí tuệ giống như trí giả. Thú vương như vậy, cho dù là cường giả tuyệt thế của Thiên tộc, cũng không muốn đi trêu chọc.
- Thú vương các hạ, mới vừa rồi là ngài...
Trong lòng Sở Mộ thoáng động, bỗng nhiên hỏi.
- Nhân tộc, cảm giác như thế nào? Tu vi nâng cao một trọng thiên.
Thiên Luân Thú Vương nói.
Quả nhiên, điều này đã giải thích thông suốt được tất cả.
Mình bị người Thiên tộc truy sát, lại tiến vào bên trong một gian phòng, còn hấp thu rất nhiều khí tức tinh thuần, khiến cho tu vi nâng cao một trọng thiên. Tất cả những điều này đều là do Thiên Luân Thú Vương này chuẩn bị.
- Xin hỏi thú vương các hạ có chuyện gì cần ta đi làm vậy?
Sở Mộ hỏi.
Có lẽ thực lực của Sở Mộ so với thú vương chênh lệch xa tới vạn dặm. Nhưng có một số việc cũng không phải thực lực cường đại là có thể làm được. Sở Mộ không cho rằng, thú vương này sẽ có lòng tốt như vậy, vô duyên vô cớ để cho mình nhận được lợi ích.
Cho nên, Thiên Luân Thú Vương nhất định có điều cần tới hắn, mới ra tay, cứu hắn. Đồng thời, dành cho mình lợi ích.
- Nói được với người thông minh chính là bớt việc.
Thiên Luân Thú Vương nói:
- Nhân tộc, ta có một việc, cần ngươi hỗ trợ. Trước đó xem như là trả trước một phần thù lao. Sau khi chuyện thành công, ta có thể lại để cho ngươi tiến vào nơi đó, tiếp tục tu luyện.
Sở Mộ nghe vậy, cũng không mừng rỡ cao hứng, mà lại nhíu mày.
Trước đó hắn đã tăng lên một trọng thiên tu vi. Điều này chẳng qua là hoàn thành trong vòng hai mươi ngày ngắn ngủi. Nói cách khác, Sở Mộ sử dụng hơn hai mươi ngày, hoàn thành tu luyện vốn tối thiểu phải cần tới hai mươi năm. Lợi ích cực lớn. Nhưng đây chỉ là một phần thù lao được chi trả trước. Sau khi hoàn thành còn có thù lao. Chắc hẳn sẽ không kém hơn so với trước.
Thù lao lớn như thế, nói rõ độ khó của chuyện cần làm cũng rất lớn. Nhưng Sở Mộ lại không có nắm chắc.
- Chỉ có điều, lấy thực lực của ta không có cách nào tiến vào nơi đó. Cần Thánh cấp dưới trung giai mới được. Nhưng ở trong đó, lại có thứ ta cần.
Thiên Luân Thú Vương nhìn ra lo lắng ở trong lòng Sở Mộ, chậm rãi nói:
- Yên tâm, lấy thực lực ngươi biểu hiện ra, mặc dù có hơi khó khăn, nhưng vẫn có thể lấy được.
Sở Mộ vừa nghe, có chút thở phào nhẹ nhõm.
Nơi hạn chế tu vi mới có thể tiến vào, cái này cũng có nghĩa là có nguy hiểm, nhưng sẽ không quá lớn. Lấy tu vi của mình và thực lực vượt xa tu vi, chắc hẳn có thể chống lại.
Từ chối sao?
Đó là chuyện không thể. Trừ khi Sở Mộ nguyện ý vận dụng Kiếm Tông Linh Ấn. Chỉ có điều, thú vương này cũng không có ác ý đối với mình. Cái này coi như là một lần giao dịch. Giao dịch có thể mang đến sự nâng cao cho mình, cớ sao mình lại không làm.
- Thú vương các hạ nói rõ ra đi.
Sở Mộ nói, chẳng khác nào đáp ứng lần giao dịch này.
- Ngươi phải đi vào Bách Thú Điện, tiến vào một điện cuối cùng, nhanh chóng lấy quả cầu duy nhất ở đó tới cho ta, xem như hoàn thành giao dịch. Ta sẽ bỏ ra thù lao còn lại.
Thiên Luân Thú Vương nói.
Hai người đều không phải là hạng người dây dưa. Vừa nói xong, Thiên Luân Thú Vương lập tức mở ra thông đạo đi tới Bách Thú Điện.
Thông đạo tối đen sâu thẳm, xoay tròn, dường như đi thông tới một nơi không biết tên.
Sở Mộ hít sâu một hơi, bàn chân bước ra, nhanh chóng đi vào trong thông đạo.