Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2795: Ở đâu tìm đến pháo hôi (Thượng)



Ngay sau đó, một màn để cho Lâm Bích Nhược càng thêm rung động xuất hiện, Sở Mộ diễn luyện ra ba chiêu kiếm pháp, ba chiêu này cho Lâm Bích Nhược cảm giác, cùng Bích Thủy Liên Thiên Kiếm mà nàng tu luyện, hoàn toàn là nhất mạch tương thừa, rồi lại càng thêm cường đại, bất luận là uy lực hay trình độ tinh diệu, đều có tăng lên rõ ràng, hơn nữa, một chiêu còn hơn một chiêu, tầng tăng tăng lên.

Một chiêu cuối cùng, nàng chứng kiến không phải kiếm, mà là liên thiên bích thủy.

Càng tiếp xúc, càng cảm giác đối phương thâm bất khả trắc, giống như Tinh Không bao la bát ngát, nhìn lên, phảng phất rất gần, thò tay có thể chạm, kì thực xa xôi vô hạn, rộng lớn thâm thúy, vô biên vô tận.

Chỉ điểm Lâm Bích Nhược luyện Bích Thủy Liên Thiên Kiếm một phen, Sở Mộ sẽ không chỉ điểm cái khác, dù sao bổ khuyết toàn bộ ba chiêu kia, đã đủ để Lâm Bích Nhược tu luyện một thời gian tương đối dài rồi.

Bích Thủy Liên Thiên Kiếm, đích thật là một môn kiếm pháp không tệ, đặt ở trong năm Đại Thành cũng có thể xem như kiếm pháp nhất lưu, nếu nguyên vẹn, có thể vượt qua nhất lưu, cho dù đặt ở Tam Thánh Tông, cũng rất được coi trọng, nhưng mà đối với Sở Mộ mà nói, cấp độ kiếm pháp như vậy lại không coi vào đâu.

Trên Vạn Kiếm Bi Lâm của Chân Thần Kiếm Tông ghi lại kiếm pháp, mỗi một môn đều trải qua tiền bối của Chân Thần Kiếm Tông thiên chuy bách luyện, cuối cùng sửa chữa hoặc sáng tạo mà thành, mỗi một môn thấp nhất, đều vượt qua kiếm pháp nhất lưu của Lưu Phóng Chi Địa mấy lần, một bộ phận còn đạt đến Truyền Thừa cấp, một bộ phận thì vượt khỏi Truyền Thừa cấp, thậm chí còn có cấp độ rất cao.

Kiếm pháp ở Lưu Phóng Chi Địa, có thể phân làm cơ sở, bất nhập lưu, tam lưu, mhị lưu, nhất lưu, vượt qua nhất lưu là Truyền Thừa cấp cùng với Vương giả cấp.

Trụ cột, tự nhiên là kiếm pháp trụ cột, nhưng không phải sử dụng mấy chiêu kiếm pháp trụ cột kia, mà căn cứ động tác trụ cột của những kiếm pháp kia cải biên tổ hợp thành, nói thí dụ như Lâm Bích Nhược tu luyện kiếm pháp trụ cột, tên là Thủy Lưu thập tam thức.

Uy lực kiếm pháp bất nhập lưu hơn kiếm pháp trụ cột, cũng càng thêm huyền diệu vài phần, uy lực của kiếm pháp tam lưu thì càng cường đại hơn, tự nhiên càng thêm tinh diệu.

Trong Lưu Phóng Chi Địa, đại bộ phận tu luyện là kiếm pháp bất nhập lưu cùng kiếm pháp tam lưu, kiếm pháp nhị lưu, có thể làm kiếm pháp trấn phái của một ít tiểu gia tộc tiểu thế lực, kiếm pháp nhất lưu thì đã có truyền thừa nguyên vẹn.

Như Hóa Tuyết Kiếm Pháp cùng Thiết Huyết kiếm pháp trước đây Sở Mộ đã thấy đều thuộc về kiếm pháp nhất lưu, nhưng Bích Thủy Liên Thiên Kiếm này mặc dù không trọn vẹn, lại còn hơn hai bộ kiếm pháp kia vài phần.

Dùng tích lũy cùng kiến thức của Sở Mộ hiện tại, đừng nói kiếm pháp nhất lưu, cho dù là kiếm pháp vượt qua nhất lưu ở trước mặt hắn, cũng có thể ở trong thời gian cực ngắn bị hắn học, nắm giữ tinh túy, tiến thêm một bước cải tiến.

Chỉ có kiếm pháp đạt tới Truyền Thừa cấp, mới có thể nhập pháp nhãn của Sở Mộ.

Ba tháng trôi qua rất nhanh, trong lúc này, không có bất kỳ ai tới quấy rầy.

Một kiếm chém ra, thân kiếm chấn động, Kiếm Lực đạt tới cấp tám xung kích mà đi, ngân quang lập loè, kiếm phong kinh người.

Một kiếm này, để lại trong không khí một dấu vết màu trắng bạc thẳng tắp, phảng phất mở ra không khí, làm cho Lâm Bích Nhược ở xa xa có cảm giác sởn hết cả gai ốc.

Nàng rốt cuộc biết, người mình muốn phục thị kia, nắm giữ Kiếm Lực mà mình khó có thể với tới. Nhìn màu sắc Kiếm Lực, tựa hồ không chỉ cấp sáu, có lẽ là cấp bảy, dù sao Kiếm Lực nàng nắm giữ, gần kề chỉ là cấp ba mà thôi.

Thu kiếm, Sở Mộ khu động lực lượng thể phách, không có sử dụng Thần Hoang Kiếm Nguyên, một kiếm quật ra.

Chấn Chi Chân Ý, Kiếm Lực cấp tám, Vĩnh Hằng Kiếm Ý, một tia ý thức dung nhập,… hình thành Chấn Thiên Kiếm Thức cường hoành mà bạo lực.

Phịch, cách xa vài trăm mét, Lâm Bích Nhược lại cảm giác, một cỗ áp lực không cách nào hình dung đập vào mặt, đó là một cỗ áp lực đủ để trong nháy mắt chấn nàng thành bột phấn, nàng phảng phất đã nghe được thanh âm bạo tạc của hư không, vô số khí lưu cường hoành quanh quẩn ở trong hư không, giảo sát, nát bấy hết thảy.

Nàng cảm thấy, cho dù mình luyện thành thứ thứ mười tám của Bích Thủy Liên Thiên Kiếm, hơn nữa toàn lực thi triển, uy lực của nó cũng không thể so sánh với một kiếm này.

- Quả nhiên, Kiếm Lực chấn động cấp tám ở dưới Chấn Thiên Kiếm Thức, uy lực mạnh hơn, dùng Thánh khu cấp năm của ta thi triển, đủ để uy hiếp được Thánh cấp Thất Tinh.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Sau khi sơ bộ lĩnh ngộ Chấn Chi Chân Ý, đối với tinh túy chấn động, nắm chắc càng độc đáo, cũng càng dễ để Kiếm Lực chấn động, hơn nữa càng ít dùng sức.

Cho tới bây giờ, Sở Mộ tổng cộng nắm giữ vài loại chân ý.

Thứ Chi Chân Ý, Trảm Chi Chân Ý, Ngự Chi Chân Ý, Khí Chi Chân Ý cùng Chấn Chi Chân Ý, mỗi một loại chân ý, đều chỉ có thể coi là nắm giữ sơ bộ, nhưng uy lực lại hết sức rõ ràng.

Chỉ là, chân ý tăng lên rất chậm rất khó, bởi vì Sở Mộ là tự mình lĩnh ngộ, không có kinh nghiệm của tiền nhân có thể tham chiếu, không có người chỉ điểm, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình.

Ở thời đại này, đây là một con đường độc cô mà gian nan.

- Sở huynh, ta đã đến.

Long Vân Không từ ngoài trang viên bay vút tới, chợt, hắn thấy Lâm Bích Nhược ở cách đó không xa, trên mặt hiện lên thần sắc kinh ngạc, bất quá không nói gì thêm.

Ngược lại là Lâm Bích Nhược, chứng kiến Long Vân Không đến, nghe được hắn nói, nội tâm lại càng rung động.

Nàng nhận ra Long Vân Không, đệ tử chân truyền của Tam Thánh Tông, Lưu Vân Kiếm Quân Long Vân Không, ở Đồ Huyết Thành tiếng tăm lừng lẫy, thiên tài như vậy, vậy mà cùng chủ nhân của nàng xưng huynh gọi đệ.

- Lên đường sao?

Sở Mộ cười hỏi.

- Mấy người bọn hắn đang ở ngoài thành chờ.

Long Vân Không nói.

- Bích Nhược, ta có việc phải đi ra ngoài một lúc, ngươi về Lâm gia trước đi.

Sở Mộ nói.

- Vâng, công tử, ta chờ ngươi trở lại.

Bờ môi của Lâm Bích Nhược giật giật, cuối cùng nhất vẫn nói ra, với tư cách thị nữ, phải biết nghe lời.

Nghe được hai người đối thoại, kết hợp với mình liên tưởng, Long Vân Không lập tức lộ ra thần sắc kỳ quái.

Hai người ly khai trang viên, lao ra ngoài thành.

- Sở huynh, vị cô nương này, chẳng lẽ là Lâm gia...

Long Vân Không nhịn không được hỏi thăm.

- Đúng là nàng.

Sở Mộ nói, đem nguyên do sự tình nói đơn giản một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.