Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2832: Trấn áp (3)



Hắn biết rõ, tinh thần của mình bị đánh tan, hiện tại tỉnh lại, nhưng vẫn có một loại cảm giác hư không, nhất định phải dùng thời gian rất dài mới có thể khôi phục, cuối cùng, cũng không cách nào khôi phục đến trạng thái vốn có, mặc dù biết thành tựu của mình, tối đa dừng bước ở đây, nhưng mà loại cảm giác này, lại cực kỳ khó chịu, oán hận như độc xà gặm phệ tâm linh.

Hắn muốn trả thù, điên cuồng trả thù, nhưng mình lại không có thực lực, chỉ có thể mượn nhờ người khác.

Hiện tại, biểu ca của hắn đã đến.

Khí thế cường đại hàng lâm, một đạo thân ảnh như tia chớp xé rách trường không, xuất hiện ở trong cửa hàng.

Người này, một thân áo giáp sáng màu bạc, lưng mang một thanh kiếm màu bạc, tóc dài bay lên, hai con ngươi băng hàn, theo hắn xuất hiện, khí thế càng thêm cường đại, càng áp lực.

Có thể nói, ở trong tràng, ngoại trừ Sở Mộ, sắc mặt những người khác đều đại biến, toàn thân run rẩy, ở dưới cỗ khí thế kia đau khổ chèo chống.

Lâm Bích Nhược cảm giác mình cơ hồ muốn sụp đổ, phảng phất rơi vào trong biển rộng mưa to gió lớn, bị cơn sóng gió động trời xung kích, chỉ có thể gian nan chèo chống, lại vô lực xoay chuyển trời đất, cảm giác cả người sắp không xong.

Lúc này, một làn gió nhẹ từ từ thổi qua, những nơi nó đi qua, sóng gió động trời vậy mà thời gian dần qua chậm lại, khí thế khủng bố sắp phá hủy nàng, ở dưới làn gió nhẹ kia dần dần bình tĩnh, rốt cuộc không cách nào tạo thành ảnh hưởng.

- Biểu ca biểu ca...

Nhân viên cửa hàng kia mở miệng hô.

Người bận áo giáp kia thu hồi khí thế bản thân, nhìn sang, chợt biến sắc, hắn liếc thấy biểu đệ của mình, không lâu trước tâm thần đã từng tán loạn qua.

- Minh Không đại nhân.

Ngôn chưởng quầy vội vàng hành lễ.

- Minh Không đại đội trưởng.

Bọn người Lâm đội trưởng cũng hành lễ.

Duy chỉ có Sở Mộ cùng Lâm Bích Nhược không mở miệng. Thần sắc của Sở Mộ lạnh nhạt, Lâm Bích Nhược thì vẻ mặt tò mò nhìn Sở Mộ, nàng có thể cảm giác được, trong nháy mắt đó, người bảo vệ mình đúng là công tử.

- Chuyện gì xảy ra?

Minh Không mở miệng, thanh âm băng hàn, để cho người sợ run.

- Biểu ca, là hắn, chính là hắn. Cầm một đám Hắc Thiết căn giả muốn bán cho ta, ta không chịu thu, liền bắt buộc ta thu, còn ỷ vào thực lực ức hiếp ta.

Nhân viên cửa hàng này mới mở miệng, lại đổi trắng thay đen, đẩy giống như không phải chuyện của mình, chỉ vào Sở Mộ, nướt bọt vẩy ra.

Bọn người Ngôn chưởng quầy cùng Lâm đội trưởng biết, đây là đang nói bậy, nhưng bọn hắn không nói lời nào, vẻ mặt của Ngôn chưởng quầy là khoái ý, mà bọn người Lâm đội trưởng thì trầm mặc.

Minh Không nhìn về phía Sở Mộ, hai con ngươi bắn ra vẻ ác liệt, xuyên thủng nhân tâm, khí thế khủng bố ngưng tụ một đường, tập trung Sở Mộ, không hề giữ lại xung kích mà ra.

Khí thế của Thánh cấp Bát Tinh sơ giai cường đại, trong tích tắc không hề giữ lại trút xuống, đừng nói một Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai, coi như là một Thánh cấp Thất Tinh, ở dưới khí thế đó cũng sẽ bị phá hủy tâm thần, bất tử cũng tàn phế.

Chỉ là, đối mặt khí thế của Minh Không xung kích, thần sắc của Sở Mộ không thay đổi, thân hình không chút sứt mẻ, phảng phất như Thái Cổ Thần Sơn, Minh Không chỉ cảm giác khí thế của mình xung kích tới, như đá chìm đáy biển, không kích thích ra chút gợn sóng liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Trong nháy mắt, Minh Không có chút kinh nghi bất định, nhưng hắn lại xuất thủ.

Không cần đi cân nhắc lời nói của biểu đệ mình thiệt giả, cũng không có nghĩ nhiều, vì sao khí thế của mình xung kích không cách nào có hiệu quả, trong lòng của hắn, chỉ có một ý niệm, muốn tiêu diệt người dám can đảm tại mạo phạm mình này.

Không có rút kiếm, Minh Không cho rằng, chỉ là một Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai, coi như càng lợi hại, cũng xa xa không cách nào so sánh với Thánh cấp Bát Tinh sơ giai như mình.

Năm ngón tay mở rộng, thiết thủ trực tiếp cầm ra, phảng phất xuyên thấu hư không, thân hình hóa thành một đạo Lôi Đình sáng màu bạc, phảng phất như tia chớp xé rách trời cao, muốn chọc mù hai mắt của mọi người.

Cửa hàng không lớn, khoảng cách giữa Minh Không cùng Sở Mộ cũng không quá đáng mới hơn mười thước, đối với một cường giả Thánh cấp Bát Tinh mà nói, hơn mười thước, cùng 1m kỳ thật là không có gì khác biệt.

Ngay lập tức liền tới.

Hai con ngươi của Sở Mộ phản chiếu lấy một đạo quang mang ngân sắc tựa như tia chớp, tốc độ của Minh Không vô cùng nhanh, so với Thánh cấp Bát Tinh sơ giai bình thường còn nhanh hơn một ít.

Mở ra năm ngón tay chộp tới, Sở Mộ có thể xác định, một khi bị bắt trúng, đầu sẽ bị bẻ vụn, ngay tiếp theo nguyên thần cũng sẽ bị bẻ vụn.

Năm ngón tay trảo xuống, thân ảnh của Sở Mộ lập tức nghiền nát.

- Công tử!

Lâm Bích Nhược kinh hô, Ngôn chưởng quầy cùng nhân viên cửa hàng kia đều lộ ra vui vẻ, chỉ là, thần sắc của Minh Không lại biến đổi, một trảo kia, mình không có bắt trúng mục tiêu.

Tiếp theo, Minh Không liền cảm giác mình bị một cỗ sát cơ tập trung, như có như không, lại vô cùng lăng lệ ác liệt, để cho sắc mặt hắn đại biến.

Không kịp quay đầu lại, Minh Không lập tức lao về phía trước, tay phải tìm tòi ra sau, muốn rút kiếm, lại cảm giác tay phải của mình bị khóa định, một khi bắt lấy chuôi kiếm, một kiếm kia sẽ chém rụng, chặt đứt tay của mình.

Bất đắc dĩ, Minh Không chỉ có thể tạm thời buông tha cho rút kiếm, nhanh chóng di động thân hình, thoát khỏi đối phương tập trung, lại thò tay rút kiếm, chỉ là, lúc muốn rút kiếm, lại bị tập trung bàn tay.

Quay người, trước mắt là một vòng kiếm quang, một vòng kiếm quang rời rạc bất định, phảng phất tùy thời sẽ xuất hiện ở bất cứ chỗ nào.

Kiếm quang từ từng góc độ chém giết tới, nếu chỉ là kiếm quang của một Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai, hắn không sợ chút nào, dựa vào Kiếm Cương hộ thể của bản thân, hoàn toàn có thể kháng trụ, chớ nói chi là áo giáp trên người.

Cái áo giáp kia, cho dù là kiếm của Thánh cấp Thất Tinh, cũng không cách nào phá vỡ.

Nhưng mà kiếm quang của người này, lại cho Minh Không một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm, cho dù là Kiếm Cương hộ thể, áo giáp trên người cũng không cách nào gánh vác được, một khi bị đánh trúng, sẽ lập tức phá vỡ.

Một Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai, làm sao có thể cho mình cảm giác như vậy, người này, tuyệt đối không phải Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai, mà là một cường giả đã ẩn tàng thực lực bản thân, một cường giả không kém hơn mình.

Lúc này, Minh Không đã không cách nào hối hận, cũng không cách nào tức giận mắng, một cường giả, sao sẽ ngụy trang thành Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai, hắn phải bảo vệ tánh mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.