Chỉ bằng điểm này đã đề cao tên tuổi Vô Song kiếm tinh Sở Mộ, thậm chí còn siêu việt lục đại tinh thần, bay lên tới độ cao có thể đặt song song với Kiếm Thánh Minh Nguyệt cấp như bọ họ.
Yêu nghiệt cấp tinh thần quả thực tiền đồ vô lượng. Nhưng hiện tại trong mắt bọn hắn vẫn chỉ là hậu bối mà thôi, một ngày kia bọn chúng có lẽ có thể có được thực lực như bọn hắn, nhưng mà tối thiểu cũng cần mười năm nữa.
Dị tượng trên bầu trời đêm khiến cho đối thủ của Sở Mộ là Ngô Ngọc Tử và Tà Long Đồ thánh trận đang đuổi tới dừng lại một chút, tâm thần bị ảnh hưởng nhất định.
Chợt, tay Sở Mộ cầm kiếm khẽ động, bầu trời đêm sau lưng xuất hiện đạo lưu qunag thứ nhất, đó là quang mang của lưu tinh, nhìn như yếu ớt xẹt qua bầu trời đêm.
Đạo thứ nhất, đạo thứ hai, đạo thứ ba, đạo thứ tư...
Trong nháy mắt từng đạo lưu tinh đạo sau so với đạo trước còn sáng chói hơn xẹt qua. Tổng cộng có mười ba đạo, giống như từ trong hư không bắn ra, tới gần Sở Mộ, bắn thẳng tới thân thể Sở Mộ.
Tiếp theo, khi thân thể Sở Mộ sắp bị đánh trúng mà nghiền nát thì hắn đâm ra một kiếm, kiếm quang trực tiếp biến mất.
Mười ba đạo lưu tinh trong nháy mắt này dung hợp vào làm một thể, hóa thành một đạo lưu quang to bằng cánh tay, sáng chói gấp mấy lần.
Nhanh hơn, càng thêm sắc bén hơn.
- Kích thứ mười bốn.
Thanh âm trầm thấp từ trong miệng Sở Mộ vang lên, kiếm đâm ra, cùng với tinh quang sáng chói sau lưng tương dung, xẹt qua phía chân trời, xé rách không trung, tâm kiếm như một.
Trong phạm vi ba trượng, chỗ nào tâm tới thì kiếm tới.
Một kiếm này quá nhanh, cấp độ kiếm pháp cũng tới cấp độ kiếm pháp nhất lưu. Dưới lực lượng của Sở Mộ phóng ra phong mang không gì sánh nổi.
Xuyên thủng hư không, tốc độ viễn siêu tốc độ âm thanh vô số lần.
Trên mặt Ngô Ngọc Tử vẫn còn giữ vẻ chấn kinh, căn bản không kịp ngăn cản, kiếm quang kia xuyên vào trong mi tâm hắn, xuyên thủng nguyên thần, xé rách nguyên thần. Nguyên thần bị xé rách, bị diệt.
Dị tượng đêm tối trong hư không biến mất không thấy gì nữa, Ngô Ngọc Tử cầm kiếm đứng tại chỗ, hai mắt vô thần, duy chỉ có mi tâm có một vết thương rất nhỏ, sinh cơ trên người không biết từ khi nào đã biến mất.
- Tam thúc.
Lâm Tử Kỳ há hốc mồm, triệt để há hốc mồm.
Hắn cũng không có tận mắt nhìn thấy Lâm Trấn Thông chết, bởi vậy hắn cũng không rõ ràng lắm. Tam thúc này thực lực chỉ thua kém phụ thân vài phần, nhưng mà ở trước mắt hắn lại bị một kiếm của Sở Mộ đâm thủng mi tâm mà bỏ mình.
Thân thể Sở Mộ giống như phi yến bay lượn, tránh đi một kích của Tà Long Đồ thánh trận, lại giống như chim yến trở về, cầm kiếm bắn thẳng tới Tà Long Đồ thánh trận.
Hắc Ám Tà Long mấy chục mét ngự không tới, long âm gào thét, long trảo lợi hại xé rách hư không lưu lại một vết cắt nhìn thấy là giật mình, tâm thần rung động mạnh.
Dưới trảo, thân thể Sở Mộ như con chim yến linh xảo tung người né tránh, hắn còn mang theo khí thế kinh người bay đi.
Dùng tâm ngự kiếm, tâm kiếm như một.
- Lưu Tinh!
Hắn quát một tiếng, Liệt Hoàng Linh Kiếm hóa thành mười ba đạo lưu tinh bay trên bầu trời.
Mười ba đạo kiếm quang như lưu tỉnh, phẩm chất như một và sáng chói mắt, đã không phải kích thứ nhất tới kích thứ mười ba của Lưu Tinh Thập Tam Kích, mà cùng là kích thứ mười ba bị Sở Mộ đồng thời thi triển ra, phân biệt bắn vào các phương vị khác nhau của Hắc Ám Tà Long.
Sau khi triệt để nắm giữ Lưu Tinh Thập Tam Kích, kiếm pháp dị tượng bày ra, dưới tâm kiếm như một, Lưu Tinh Thập Tam Kích dung làm một thể diễn sinh ra kích thứ mười bốn mạnh hơn rất nhiều, từ cấp độ nhị lưu nhảy lên cấp độ nhất lưu, linh cảm kiếm pháp cũng bộc phát như hồng thủy vỡ đê.
Nắm giữ tinh nghĩa của Lưu Tinh Thập Tam Kích, lại siêu thoát tinh nghĩa của bản thân tăng lên độ cao mới, lại trên cơ sở nhất lưu tăng lên lần nữa, nghiễm nhiên tiếp cận nhất lưu đỉnh phong.
Nếu như Sở Mộ nguyện ý, thậm chí có thể dùng thời gian tăng môn kiếm pháp này vượt qua nhất lưu.
Khống chế tự nhiên, tùy tâm sở dục.
Bất tri bất giác, trong lòng kiếm như tăng lên, lĩnh ngộ càng thâm nhập, phạm vi từ ba mét cũng tăng lên bốn mét.
Hắc Ám Tà Long to mấy chục mét, phạm vi ba hay bốn mét không có khác biệt gì, đương nhiên, nếu như đối thủ là người thì pham vi ba bốn mét sẽ là vấn đề.
Mười ba đạo kiếm quang cường hoành oanh kích đánh trúng các vị trí khác nhau của Hắc Ám Tà Long, cũng không tạo thành chút tổn thương nào với Hắc Ám Tà Long, từ trình độ nào đó làm thân thể Hắc Ám Tà Long hơi dừng lại là đủ rồi.
- Kích thứ mười bốn!
Lại quát một tiếng, vĩnh hằng linh kiếm chấn động, kiếm quang hung hãn lăng lệ ác liệt, hắn đâm một kiếm vào hư không và hóa thành hào quang sáng nhất, ngay sau đó bóng tối hàng lâm, chỉ có một đạo hào quang này chói mắt nhất, cũng làm người ta cảm thấy kinh ngạc.
Một kiếm này đã đạt tới kiếm pháp nhất lưu đỉnh phong.
Đâm xuyên qua con mắt Hắc Ám Tà Long và tiến vào cơ thể của nó.
Rống!
Hắc Ám Tà Long đã bị trọng thương và phát ra tiếng gào thét thống khổ, toàn thân run rẩy, chín cường giả Thánh cấp đỉnh phong xây dựng Tà Long Đồ Thánh Trận cũng biến sắc, lúc này lực lượng cường đại trùng kích nên không thể khống chế nổi.
Lực lượng như thế sẽ bị chiến tâận suy yếu, phân lưu sau đó cũng do bọn họ cùng thừa nhận.
Một kiếm vừa rồi cũng không đánh tan Hắc Ám Tà Long, chỉ làm nó trọng thương. Cũng làm chín cường giả Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong xây dựng Tà Long Đồ Thánh Trận Thánh bị ảnh hưởng, chiến trận hơi dừng lại và xuất hiện sơ hở.
Sở Mộ hơi có chút tạo nghệ ở phương diện phá giải kiếm trận, hắn có khả năng nắm bắt thời cơ rất độc đáo, hắn lập tức xuất kiếm lần nữa.
Song kiếm không ngừng xuất kích, Lưu Tinh Thập Tam Kích bộc phát liên tục.
Hai đạo kiếm quang một trước một sau quét ngang hư không, phân biệt bắn vào hai hướng khác nhau, bắn thẳng vào người hai tên cường giả Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong.
- Tránh mau.
- Không.
Trong tiếng rống to đầy kinh hoàng, hai tên cường giả Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong căn bản không có lực né tránh.
Trong nháy mắt chiến trận trì trệ và phối hợp của bọn họ xuất hiện sơ hở, cho dù chỉ thoáng qua tức thì nhưng lại bị Sở Mộ bắt lấy, trong nháy mắt bọn họ không thể dựa vào lực lượng chiến trận, dựa vào thực lực Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong bình thường căn bản không có khả năng ngăn cản kiếm của Sở Mộ, vì đạt được mục đích bảo hiểm, Sở Mộ trực tiếp thi triển kích thứ mười bốn, tốc độ nhanh đến mức tận cùng.