Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3: Luyện kiếm thuật, đột phá tu vi (1)



Kiếp trước hắn yêu kiếm thành si, đến ngay cả lúc ngủ cũng ôm kiếm, hiện tại cũng thế, ý thức đó đã ăn sâu vào trong người hắn, chưa kể ý thức của Sở Mộ cũ điệp gia thêm thôi thúc hắn phải lập tức đi luyện kiếm.

Thanh Phong kiếm phái nằm ở núi Thanh Lan, dựa theo trí nhớ của Sở Mộ thì sau khi ra khỏi nơi ở của đệ tử ngoại môn chỉ cần đi vài dặm là đến chỗ sườn núi có vách đá dựng đứng.

Nơi này cách đây nửa tháng Sở Mộ vì tìm một chỗ yên tĩnh không bị quấy rầy để làm nơi tu luyện đã phát hiện ra. Địa điểm này khá kín đáo, phải đi qua một bụi cỏ rậm rạp rồi lại thông qua một vách đá cao vài mét rồi lại chui qua một lỗ nhỏ hơn 1m mới có thể đến. Cả sườn núi dựng đứng giống nhơ là một đầu lưỡi duỗi ra phía ngoài, cũng không lớn lắm chỉ chừng khoảng 40-50m2.

Cả sườn núi không có một bình địa nào cả, chỉ có một gốc tùng già xuyên từ trong lòng núi ra, cây tùng xanh um tươi tốt, cành lá rậm rạp. Bên cạnh sườn núi la vân hải vô tận.

Chỉ mất một phút đồng hồ, Sở Mộ đã lướt qua bụi cỏ đi vào trong sườn núi. Đứng ở trên sườn núi, hai mắt Sở Mộ nhìn về phía bầu trời vô tận, nhìn xuyên qua những biển mây cảm giác dường như đang bao dung cả thiên hạ.

Dù chỉ một phút đồng hồ lao với tốc độ cao thế nhưng cũng giúp cho khí huyết toàn thân Sở Mộ vận hành nhanh hơn, thân thể cũng đã sẵn sàng vận động mạnh, cảm giác giống như cả thân thể hắn tràn ngập lực lượng. Thậm chí, Sở Mộ còn cảm giác toàn bộ thân thể, tứ chi như có một cỗ khí lưu ấm áp đang chạy dọc xua tan tất cả mệt mỏi trước đây.

- Đây là đại lục Cổ Kiếm, tất cả kiếm giả đều tu luyện ra kiếm khí a.

Sở Mộ âm thầm nói, thần sắc thoáng lộ vẻ kích động:

- Quả nhiên là rất thần kỳ, nhóm kiếm thuật sư ở Địa Cầu chỉ đơn thuần tu luyện Cơ Sở Kiếm Thuật, tố chất thân thể tốt hơn một chút so với người bình thường. Nghe nói chỉ có khi tu luyện tới cảnh giới tông sư kiếm thuật mới có thể kích phát kiếm khí, thế nhưng tông sư kiếm thuật không biết trên đời có mấy vị.

Hồi tưởng lại lúc còn ở Địa Cầu, sư phụ của hắn từng dẫn theo hắn đến bái phỏng một vị tông sư kiếm thuật, là một lão giả 90 tuổi. Tuy mái đầu của lão giả đã bạc trắng nhưng sắc mặt lại nhuận hồng phơn phớt làn da láng mịn giống trẻ con, hơn nữa từ thân thể lão giả toát ra một loại khí chất khiến cho những ai nhìn vào đó đều cảm giác như bị đâm vào mắt, theo như sư phụ hắn nói thì đó là kiếm khí.

Chỉ có đạt đến cảnh giới tông sư kiếm thuật mới có thể sinh ra kiếm khí, mà cỗ kiếm khó đó giúp thân thể được cải thiện, kéo dài tuổi thọ.

- Mới gần đây thôi còn rất hâm mộ kiếm khí, không ngờ rằng hiện tại thân thể này mới 16 tuổi có được kiếm khí.

Sở Mộ mừng thầm.

Thân thể 16 tuổi và 26 tuổi hoàn toàn khác nhau, thân thể 16 tuổi còn rất dẻo dai, chưa kể hắn còn mang theo trí nhớ đại sư kiếm thuật có kiến thức cũng như thiên phú về kiếm đạo kinh người. Sở Mộ tin chắc rằng nhất định hắn sẽ có thành tựu cực cao trên kiếm đạo.

- Thôi không nghĩ linh tinh nữa, tu luyện a.

Nghĩ là làm, trên sườn núi vang lên âm thanh du dương, Sở Mộ để vỏ kiếm sang một bên, một tay cẩn thận dò xét thân kiếm.

Để trở thành một gã kiếm thuật sư hợp cách thì trước khi luyện kiếm thuật cần phải tìm hiểu rõ kiếm trong tay, cảm nhận cân nặng, chiều dài, độ sắc bén... Trên tất cả các phương diện đều phải tường tận, rồi dùng tâm cảm nhận mới có thể phát huy hết uy lực thanh kiếm trong tay.

Kiếm trong tay hắn là tinh cương kiếm được đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái sử dụng rộng rãi, cẩn thận xem xét vài lần Sở Mộ đã ước lượng được chiều dài, độ rộng và sức nặng của thanh kiếm.

Bỗng nhiên, kiếm vào vỏ, rồi lại rút kiếm ra, sau khi rút kiếm thu kiếm 100 lần hắn lại rút kiếm ra lần nữa, tay phải cầm kiếm, đầu mũi kiếm chỉ xéo lên mặt đất, bước chân Sở Mộ khẽ động bày ra thức mở đầu trong Cơ Sở Kiếm Thuật. Sở Mộ nhắm hai mắt lại cả thân thể bất động như núi, rồi đột nhiên hắn mở bừng hai mắt, hai đạo tinh quang sắc bén từ trong ánh mắt bắn ra ngoài, cùng lúc đó Sở Mộ khẽ quát lên, kiếm trong tay vung lên, kiếm quang lập lòe.

Lại đâm ra một kiếm, một kiếm thẳng tắp, kiếm quang ác liệt, bước chân theo kiếm, người theo kiếm đi, từng bước chân, ánh mắt như hợp nhất cùng thế kiếm, kiếm trong tay, tâm thay mắt, thân hình nhảy lên, kiếm uốn lượn như Phượng múa giữa trời cao.

Nửa canh giờ sau, Sở Mộ đã luyện qua 30 lượt Cơ Sở Kiếm Thuật.

Sở Mộ thu kiếm, điều hòa khí tức, tay cầm kiếm sừng sững bất động, hai mắt nhìn thẳng về biển mây phía trước.

- Cơ Sở Kiếm Thuật là căn bản của mỗi kiếm thuật sư, cho dù ta xuyên việt đến thế giới này đã không còn có kiếm thuật sư chỉ có kiếm giả thế nhưng thực chất ta vẫn là một gã một kiếm thuật sư, không thể quên mình

Sau khi dung hợp trí nhớ, hắn biết rõ ở đại lục Cổ Kiếm còn có rất nhiều kiếm thuật uy lực cường đại hơn hẳn Cơ Sở Kiếm Thuật, bất kỳ một kiếm phổ nào lưu lạc ở Địa Cầu đều có thể tạo nên một cuộc tranh đoạt tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu).

Nhưng khổ luyện Cơ Sở Kiếm Thuật hai mươi năm đã trở thành bản năng, đã khắc sâu trong linh hồn Sở Mộ, cho dù là xuyên việt đã đổi sang một thân thể khác nhưng cũng không thể nào thay đổi được thói quen này. Ít nhất, Cơ Sở Kiếm Thuật càng vững chắc, căn cơ kiếm thuật lại càng được trui rèn, khi tu luyện kiếm thuật khác càng thêm thuận lợi.

- Tiếp tục thôi, ngoài việc luyện kiếm còn phải luyện "nghe kiếm" nữa.

Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, mặt hướng về phía biển mây, tinh mang trong hai mắt lưu chuyển, nhìn không chớp về phía trước. Càng quan sát tỉ mỉ Sở Mộ lại càng cảm giác được từng sợi mây trôi phía trước càng giống như từng thanh kiếm vũ động, hắn nhìn đến khi hai mắt cảm giác cay xè mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Sở Mộ nghiêng tai lắng nghe, hết sức chăm chú lắng nghe từng tiếng vang rất nhỏ trong không khí, tiếng gió thổi, thanh âm cành tùng lắc lư trong gió, hắn cố gắng phân biệt từng loại âm thanh, cố gắng liên tưởng đến tiếng kiếm vang lên.

Quan kiếm, thị kiếm, thính kiếm, xúc kiếm! Là những pháp môn bắt buộc trong Cơ Sở Kiếm Thuật, bất kỳ một kiếm thuật sư nào cũng phải nắm vững.

Cái gọi là "Quan kiếm" chính là đánh giá một thanh kiếm, giới kiếm thuật trên Địa Cầu có truyền lưu một câu: đánh giá kiếm như đánh giá con người.

Mà "Thị kiếm" là huấn luyện hai mắt, truy tìm quỹ tích của kiếm, luyện đến mức độ cao thâm thậm chí chỉ cần nhìn đối phương rút kiếm đã có thể biết được điểm đến cuối cùng của thế kiếm.

"Thính kiếm" có độ khó còn cao hơn "thị kiếm", "thính kiếm" là chỉ thuần túy dựa vào thính giác phân biệt ra âm thanh rất nhỏ trong không khí như tiếng con muỗi bay trong không khí, tiếng lá cây đang rơi xuống thậm chí là tiếng chồi non đang hé nở để làm ra phán đoán hướng đi của kiếm. (DG: Không biết có nghe ra tiếng thay y phục biết là nam nữ, biết thay đến đâu không nữa...)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.