Thời gian trôi qua cực nhanh. Rất nhanh, đã cháy tới đoạn hương thứ 60.
Hiện tại, đã có chín mươi người bị đưa đi ra. Còn có mười người vẫn ở trong Tiểu Kiếm Tháp chiến đấu.
Đoạn hương 70 bắt đầu cháy. Còn có bốn người ở bên trong Tiểu Kiếm Tháp chiến đấu.
Đoạn hương thứ 80 cháy lên, còn có hai người ở trong Tiểu Kiếm Tháp chiến đấu. Đó là Sở Mộ và Hoàng Phủ Cuồng.
Cả gian phòng lại biến thành một màu đỏ thắm. Mười cường địch đang bao vây tấn công Sở Mộ, từ bốn phương tám hướng.
Mười cường địch này, mỗi một người không chỉ đều đạt tới tu vi nửa bước Hóa Khí đỉnh phong, hơn nữa kiếm thuật đều tu luyện tới viên mãn, đồng thời cũng lĩnh ngộ hai thành chín ý cảnh. Hơn nữa thân pháp bộ pháp cao giai đều tu luyện tới trình độ viên mãn.
Tuy rằng bọn họ sẽ không nói, cũng không có đầy đủ trí tuệ gì đó, nhưng lại có bản năng chiến đấu rất mạnh, loại bỏ tất cả những động tác không cần thiết trong đó. Mọi cử động đều là công kích trực tiếp nhất, gọn gàng nhất đồng thời hữu hiệu nhất.
Sở Mộ có áp lực cực lớn. Hắn đã không có cách nào ung dung thi triển ra thức cơ bản Kim Phong Kiếm Thuật nữa. Hắn không thể không nhiều lần thi triển sát chiêu để chống đỡ và phản kích.
Kim Phong Liệt Không!
Toái Vân Kiếm Bạo!
Đại Phong Động Sơn Lâm!
Liên tục thi triển các kiếm chiêu, phối hợp với Huyễn Ảnh Bộ viên mãn, Sở Mộ mới giết chết được mười cường địch này.
Nhưng thời khắc hắn vẫn chưa kịp thở phào lấy một cái, lại có mười cường địch xuất hiện, một kiếm công kích đến.
Áp lực càng lúc càng tăng. Trong lòng Sở Mộ thoáng động. Nhất thời hắn lấy từ bên trong vòng tay không gian ra thanh Ngụy Kiếm Khí thứ hai nắm bên tay trái.
Song kiếm thuật, trải qua thời gian dài lục lọi tu luyện, ngày hôm qua Sở Mộ khó khăn lắm mới tu luyện tới tiểu thành.
Song kiếm thuật tiểu thành đã có thể khiến mức độ thực lực bản thân tăng lên.
Tay trái tay phải trước sau xuất kiếm, đều là Kim Phong Kiếm Thuật, hóa thành hai đạo kim quang nho nhỏ xuyên thủng không khí.
Tiêu chí của song kiếm thuật tiểu thành chính là có thể thi triển đồng nhất cách thức kiếm thuật. Nói ví dụ như đâm, hai tay cùng đâm ra. Không chỉ có cùng lúc đâm ra, hơn nữa không đến mức được cái này mất cái khác, ngược lại giống như quả đấm đánh ra như nhau, giống như là hai người tâm ý tương thông xuất kiếm.
Khi song kiếm thuật tiến thêm một bước, hoàn toàn củng cố ở tiểu thành, song kiếm liền có thể thi triển ra cùng mộ môn chiêu thức kiếm thuật.
Hôm nay, Sở Mộ chỉ mới vừa đạt được tiểu thành mà thôi. Thời điểm song kiếm thi triển, chỉ có thể thi triển ra cùng một thức cơ bản.
May là như vậy, thực lực của Sở Mộ tối thiểu lại tăng lên hai thành.
Một kiếm ngăn cản công kích, một kiếm chém nghiêng ra, trong nháy mắt giết chết một cường địch. Thân thể vừa chuyển công kích chém ra, kiếm đưa ngang trước người, ngăn cản lại công kích của từng cường địch. Phòng thủ một kiếm, sau đó lại phản công ra.
Song kiếm thuật không phải một loại kiếm thuật. Không có chiêu thức gì đặc biệt, mà là một loại pháp môn ứng dụng kiếm thuật. Chiêu thức trong đó, hoàn toàn là căn cứ vào kiếm thuật khác.
Có thể nói, song kiếm thuật giống như một loại bí pháp. Chỉ có điều loại bí pháp này một khi tu luyện thành công, cũng sẽ không tạo thành gánh vác gì.
Thời khắc cường địch bao vây tấn công, thân hình Sở Mộ chuyển động. Hai tay cầm song kiếm gần như đồng thời thi triển sát chiêu: Kim Phong Liệt Không!
Chỉ thấy hai kim quang giống như kim châm theo thân hình Sở Mộ chuyển động, dường như hình thành một đường tròn màu vàng, lao vào hư không, cắt qua thân thể các cường địch. Tất cả đều chém ngang lưng!
Đượng hương thứ 90 cháy.
Hoàng Phủ Phi Yến nhìn chằm chằm vào Bách Tiết Hương, lại nhìn Tiểu Kiếm Tháp một chút, trái tim gần như nâng lên cao, nắm đấm nắm chặt.
- Mau chạy ra đây, mau chạy ra đây...
Cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khép mở, hi vọng Sở Mộ nhanh chóng bị bắn ra ngoài.
- Giết!
Song kiếm giao tiếp. Hai kim quang giống như kim châm giao nhau thành hình chữ thập giết chết bốn cường địch.
Xoay tay lại một kiếm đâm sau lưng. Đầu ngón chân điểm nhẹ. Thân thể bay vọt lên không trung. Hắn từ trên cao nhìn xuống, thân hình lao xuống. Song kiếm chém kích giống như tia chớp trùng kích.
Thực chiến là phương thức nâng cao tốt nhất. Thông qua cường địch không ngừng xuất hiện, trình độ song kiếm thuật của Sở Mộ đang không ngừng trở nên tinh thâm. Ban đầu khó khăn lắm mới đạt được tiểu thành, bây giờ song kiếm thuật đã là tiểu thành chân chính, còn cách cảnh giới tùy tâm sở dục thi triển ra thức cơ bản khác nhau của cùng một môn kiếm thuật cũng không xa.
Như cá gặp nước, có song kiếm ở trong tay, ta vô địch!
Một kiếm phòng thủ một kiếm công kích, công kích cùng phòng thủ thay thế biến đổi linh hoạt vô cùng.
Khi thì lại là song kiếm đồng thời thi triển ra sát chiêu, thuấn sát cường địch.
Đoạn hương 91cháy.
- Hừ hừ, may là ngươi không ngu ngốc. Bằng không đánh cược với ta, tuyệt đối sẽ thua rất thảm.
Một học viên cũ trước đó thiếu chút nữa thì đánh cược cười đắc ý nói.
- Vậy ngươi nói Sở Mộ có thể kiên trì đến đoạn hương chín mươi mấy?
Một học viên cũ khác không chịu thua phản bác.
- Xong đời xong đời. Xem thế này hẳn là thua rồi.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Phi Yến lo lắng, gấp đến độ giơ chân. Nàng liên tiếp nhìn về phía Bách Tiết Hương, phát hiện Bách Tiết Hương đoạn thứ 91 sắp cháy hết. Nói riêng về kiên trì thời gian dài ngắn, Sở Mộ đã vượt qua nàng.
Lúc này, một bóng người bị bắn ra ngoài, yên ổn rơi xuống đất.
- Đi ra rồi. Cuối cùng đã đi ra. Cho dù kiên trì tương đối hơn ta một chút, nhưng thứ tự chưa chắc đã tốt hơn so với ta.
Hoàng Phủ Phi Yến thở dài một hơi. Bất chợt, sắc mặt cứng ngắc. Bởi vì nàng phát hiện, người đi ra không phải là Sở Mộ, mà là Hoàng Phủ Cuồng.
- Không tính. Ta cũng không nói gì nữa.
Sắc mặt Hoàng Phủ Phi Yến đổi tới đổi lui, do dự, rất muốn lưu lại tiếp tục nhìn, xem thử Sở Mộ cuối cùng rốt cuộc có thể kiên trì được bao nhiêu đoạn hương. Nhưng đồng thời lại muốn nhanh chóng rời đi, để quỵt nợ.
Cuối cùng, thói quen quỵt nợ đánh bại lòng hiếu kỳ. Hoàng Phủ Phi Yến chạy nhanh như làn khói, Hoàng Phủ Cuồng vừa nhìn lại, nhất thời sửng sốt, chợt cười khổ:
- Quả nhiên...
Đoạn hương 92 thiêu đốt. Sở Mộ vẫn không có đi ra. Tất cả mọi người đều ngừng thở, chỉ cảm thấy thời gian một đoạn hương dài giống như một năm.