Trong lúc sinh tử có nguy hiểm lớn, cũng có kỳ ngộ lớn. Bảo kiếm sắc bén là từ rèn luyện mà ra. Không trải qua sinh tử, làm sao có thể trở thành cường giả chân chính.
Bên ngoài chiến trường Sát Lục, các cường giả canh phòng Thần tộc Ma tộc xâm lấn đã sớm rời đi. Nhưng cơ sở ngầm vẫn còn. Chỉ cần có cường giả Thần tộc hoặc Ma tộc tiến vào địa giới Nhân Thành, rất nhanh sẽ bị bọn họ phát hiện, tiến tới bao vây tấn công.
Lần này Sở Mộ đi tới chiến trường Sát Lục, vẫn là đi tuyến đường tương đối an toàn. Dù sao trên tuyến đường đi tới có thể sẽ gặp phải thú lớn Sát Lục cường đại. Thú lớn Sát Lục vượt quá trình độ Tiểu Thánh Tôn là tồn tại cường đại mà trước mắt hắn không có cách nào đối kháng được.
Trước sau tốn hết mười mấy ngày, Sở Mộ mới vừa tới dải đất biên giới chiến trường Sát Lục. Cùng lúc đó, cũng có người từ bên trong chiến trường Sát Lục đi ra. Đó là ba người.
- Là ngươi!
Ba người từ bên trong chiến trường Sát Lục đi ra, vừa nhìn thấy Sở Mộ, nhất thời cả kinh. Bất chợt, đáy mắt bọn họ có tinh quang chớp hiện. Sát cơ vô cùng mãnh liệt từ trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt ra. Bản thân bọn họ vừa từ bên trong chiến trường Sát Lục đi ra, sát cơ mang theo sát khí nồng đậm, giống như hóa thành ba trận gió bão giết chóc tập kích về phía Sở Mộ, trực tiếp tập trung vào Sở Mộ.
Ba luồng sát khí nồng đậm này hết sức kinh người. có thể dễ dàng trùng kích, khiến tâm thần người tu luyện Tuyệt Thế Cảnh tứ luyện ngũ luyện bình thường thường dao động. Nhưng thời điểm sát khí trùng kích đến Sở Mộ, lại giống như một trận gió mát thổi vào mặt. Căn bản là không có cách nào mang đến chút ảnh hưởng nào cho Sở Mộ. Bởi vì, ý chí tinh thần Sở Mộ vô cùng kiên cường, tâm thần vô cùng cứng rắn. Bản thân sát ý còn vượt qua đối phương.
Ba người này, chính là ba người lấy Diệp Kinh Vân dẫn đầu.
Diệp Kinh Vân cùng Minh Kính có thù oán. Nhưng vẫn bởi vì không có nắm chắc giết chết được đối phương, cho nên hết lần này tới lần khác gặp nhau, bọn họ đều kìm chế kích động ra tay. Nhưng bọn họ chung quy luôn tìm cơ hội đả kích đối phương, suy yếu khí thế của đối phương. Ban đầu, thời điểm lưu danh Kiếm Nhai, Diệp Kinh Vân có thể thành công đả kích Minh Kính, suy yếu khí thế của Minh Kính. Sau đó lại tìm cơ hội ra tay chém giết Minh Kính. Không ngờ ngoài ý muốn lại xuất hiện một Sở Vương Đình.
Sở Vương Đình này lấy thiên phú kinh người, trực tiếp vượt qua Sở Hoàng Cực, cái tên đứng đầu Kiếm Nhai, áp chế tất cả các thiên tài khác xuống, không người nào có thể vượt qua. Thiên phú như vậy một khi trưởng thành lên, nhất định sẽ trở nên vô cùng đáng sợ. Khi đó, Diệp Kinh Vân lại hận đến Sở Mộ.
Mà nay, Diệp Kinh Vân từ bên trong chiến trường Sát Lục chiến đấu cùng cường giả các tộc, trải qua nhiều lần giết chóc, lại nhận được phần thưởng của nhiệm vụ lưu danh Kiếm Nhai. Đó là một đạo phù văn hiếm có. Điều đó làm cho thực lực của bản thân hắn rõ ràng được tăng cường không ít. Hắn hoàn toàn tự tin.
Hiện tại vừa gặp phải Sở Mộ, hận ý trong lòng bị chuyển hóa thành sát ý, trong nháy mắt cuộn trào mãnh liệt ra. Sát ý hòa lẫn với sát khí mang theo từ bên trong chiến trường Sát Lục ra, tất cả đều nhằm phía Sở Mộ.
Không đợi Sở Mộ nói gì, tay phải Diệp Kinh Vân bỗng nhiên chém về phía trước. Một tia kiếm quang sắc bén, mạnh mẽ, giống như đánh nát trời cao mây trắng lao xuống, kinh diễm vô cùng, ngay lập tức xông về phía Sở Mộ, không chút lưu tình.
Diệp Kinh Vân vừa xuất kiếm, hai người khác phía sau hắn cũng xuất kiếm theo. Một đạo kiếm quang giống như sấm sét xé trời. Một đạo kiếm quang giống như nước chảy róc rách, lần lượt từ hai bên trái phải công kích tới, phối hợp cùng kiếm của Diệp Kinh Vân, trực tiếp phong tỏa tất cả đường lui của Sở Mộ.
Ba người bọn họ xuất thân cùng một gia tộc. Giữa bọn họ cũng tương đối quen thuộc. Tối thiểu ở ngoài mặt là như vậy. Khi tiến vào giới Sát Lục, lấy Diệp Kinh Vân làm chủ. Lại tiến vào chiến trường Sát Lục, đều lấy Diệp Kinh Vân làm chủ. Hai người khác là phụ, phối hợp với nhau, chém giết không ít dị tộc cường địch, cũng chém giết rất nhiều thú lớn Sát Lục. Giữa bọn họ phối hợp càng ăn ý.
Ba người vừa ra tay, liền muốn dồn Sở Mộ vào chỗ chết. Bởi vì bọn họ hiểu rất rõ, hoặc là không ra tay, nếu ra tay lại hoàn toàn tuyệt đối không thể cho đối phương cơ hội. Bằng không, người như vậy một khi sống sót, tương lai lại sẽ biến thành kẻ địch vô cùng khủng bố.
Đối phương phóng ra sát ý, trong chớp mắt, Sở Mộ đã biết bọn họ sẽ động thủ. Thời điểm ba người Diệp Kinh Vân đều xuất kiếm lao tới, Sở Mộ biến không thể trở thành có thể, từng bước tiến về phía trước, giống như không có khoảng cách, thật sự từ dưới sự liên thủ phong tỏa ba người bọn họ thoát thân ra.
Tứ Phương Vấn Chân Bộ đệ nhị trọng, trình độ vượt qua không gian. Trừ phi là người có thực lực rõ ràng thắng được Sở Mộ, bằng không căn bản khó có thể đánh trúng hắn. Chỉ cần từ trên một điểm này mà nói, Sở Mộ đã có thế bất bại.
Ly Thương Kiếm vừa ra khỏi vỏ, kiếm quang sắc bén, kinh thiên động địa. Trong nháy mắt chém xuống, giống như lôi điện cửu thiên công kích, chớp mắt rọi sáng trời đất, cũng rọi sáng tròng mắt của ba người Diệp Kinh Vân.
Bên trong một kiếm kia ẩn chứa uy lực kinh người, khiến người ta phải biến sắc, sởn tóc gáy.
Ba người Diệp Kinh Vân đều là thiên tài. Chỉ có điều Diệp Kinh Vân người này miễn cưỡng có thể tính là thiên tài. Hai người khác tu vi cao hơn Diệp Kinh Vân một luyện, nhưng thực lực lại xê xích không bao nhiêu.
Một kiếm của Sở Mộ giống như sấm sét cửu thiên đánh xuống, chém về phía nam tử. Diệp Kinh Vân vội vàng xuất kiếm trợ giúp. Bởi vì hắn biết rõ, một khi bị giết chết một người, thực lực ba người bọn họ sẽ bị suy yếu một bước.
Hoàn toàn bất ngờ. Một kiếm giống như sấm sét cửu thiên đánh xuống, thanh thế cường đại, uy lực kinh người, lại chỉ là hư chiêu. Kiếm quang dao động, lặng lẽ không một tiếng động lệch qua một bên. Một kiếm cắt hư không giống như cắt bánh ga-tô.
Kiếm pháp giống như vậy, quá mức nhanh chóng. Biến hóa hoàn toàn bất ngờ. Nữ kiếm tu nắm giữ thực lực ngũ luyện không có nửa phần cơ hội phản ứng. Kiếm liền cắt qua cổ của nàng. Một kiếm chặt đầu, đánh nát nguyên thần.
Nữ tử này chính là người lúc trước đã ra tay đánh lén Sở Mộ khi lưu danh Kiếm Nhai. Khi đó Sở Mộ không ra tay, bởi vì không có nắm chắc. Dù sao có một Diệp Kinh Vân thực lực hoàn toàn không thua gì kém gì mình cũng ở đó.