Kim Hà lúc này không thể không bạo lộ thực lực, bởi vì nàng không thể không bày ra, Vương Hồng này trước đó thứ tự tuy rằng không bằng Chung Lập Dương, nhưng mà lại xếp thứ hai mươi tư trong bổn viện, đứng thứ hai trăm ba mươi bảy trong tổng bảng Kiếm thuật vi vương, vô cùng mạnh.
Song phương đều thi triển kiếm thuật tới mức tận cùng, vì vậy chiến đấu vô cùng kịch liệt, mọi người nhìn tới mức ngừng thở, hai mắt tay xiết chặt, ánh mắt nhìn không rời đi, sợ bỏ qua chỗ đặc sắc nào đó.
Đối với các học viên mà nói đây là cơ hội hiếm có.
Ngươi đi đâu có thể nhìn thấy cao thủ kiếm thuật dùng kiếm thuật tinh khiết chiến đấu như vậy chứ?
Rất khó, vô cùng khó. Cũng chỉ có nơi cùng loại như Kiếm phủ, mới có thể tiến hành thi đấu Kiếm thuật vi vương ba năm một lần mà thôi.
Quan sát trận đấu như vậy, đối với tầm mắt và kiếm thuật của bản thân bọn họ đều có tăng trưởng, đều có tác dụng vô cùng rõ ràng.
Vẻ mặt Lôi Hạo và Sở Mộ không thay đổi, nhưng mà trong mắt Chung Lập Dương lại hiện lên quang mang, kiếm thuật của Kim Hà rất mạnh, tuy rằng không bằng hắn, nhưng mà hắn lại biết, coi như hắn muốn đánh bại Kim Hà này cũng phải tốn một phen công phu.
Khi bị Sở Mộ đánh bại, hắn vạn phần xấu hổ, cho dù là trọng tài nói một phen cũng không làm mất đi tâm kết trong lòng hắn, nhưng mà cuối cùng hắn cũng là Kiếm giả có nội tình nhất định, trong trận đấu cởi bỏ khúc mắc, kiếm thuật lại tăng trưởng, lúc hồi tưởng lại trận chiến với Sở Mộ hắn mới phát hiện ra, hắn luôn bị Sở Mộ dẫn dắt.
Nhìn như hắn đang tấn công, Sở Mộ lại đang né tránh, nhwung mà chính là bởi vì loại quá trình này làm cho hắn trong lúc bất tri bất giác rơi vào thế bị động, đồng thời trong lúc đó tiết tấu cũng bị đối phương khống chế.
Tình huống lúc ấy không có cách nào phát giác ra được, chỉ có sau trận đấu cẩn thận xem xét lại mới rõ ràng.
Đối với loại đối thủ khiến cho ngươi thua như vậy, thế cho nên người thua trong lúc bất tri bất giác còn tưởng rằng đối phương thắng mình là do vận khí, nhưng mà đối thủ như vậy mới càng thêm đáng sợ.
Cho nên hiện tại Chung Lập Dương đối với Sở Mộ mà nói, trong lòng tràn ngập kiêng kỵ.
mà tuy rằng Kim Hà đứng được, nhưng sắc mặt nàng lại tái nhợt vô cùng, như không còn chút máu nào, trong mắt hiện lên vẻ suy yếu không có các nào che dấu được.