Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 398: Tề Thiếu Phàm khiêu khích (Hạ)



Tốc độ không hề dừng lại. Lúc lướt qua giá gỗ, hắn nhanh chóng quay đầu liếc mắt nhìn lại. Hắn cầm lên một kiếm khí chưa khai phong, trực tiếp nhảy lên đài đấu kiếm.

Địch Tam, đối thủ của hắn cũng chọn xong kiếm khí, tiến lên đài đấu kiếm.

Hai bên sau khi làm kiếm lễ, một câu nói cũng không nói, trực tiếp khai chiến.

Kiếm của Lôi Hạo trước sau như một rất nhanh hung mãnh. Một khi tiến vào trạng thái chiến đấu, hắn thật giống như hóa thân làm mãnh thú hình người. Mỗi một kiếm đều dùng lực lượng và tốc độ thuyết minh.

Tốc độ xuất kiếm của Địch Tam cũng rất nhanh. Nhưng Lôi Hạo đều xem trọng về phương diện tốc độ cùng lực lượng, vậy trên phươgn diện khí thế lại thua kém không ít.

Năng lực thân thể của Lôi Hạo vô cùng đáng sợ. Hắn một khi triển khai công kích, mỗi một kiếm đều là kết hợp hoàn mỹ giữa tốc độ và lực lượng. Mỗi một kiếm đều mang theo lực lượng cường đại bạo phát.

Ở dưới loại công kích dường như không biết đến mệt mỏi của Lôi Hạo, Địch Tam vốn xuất kiếm công kích dần dần chống đỡ hết nổi, đổi công làm thủ.

- Ta cũng không tin ngươi có thể còn duy trì loại công kích thế này. Chỉ cần ngươi vừa xuất hiện giảm sút, chính là thời điểm ta phản kích giành thắng lợi.

Địch Tam âm thầm nói.

Không chỉ có là hắn, những người khác cũng nhìn ra được, loại tấn công điên cuồng này của Lôi Hạo có ưu điểm cũng có chỗ thiếu hụt.

Duy nhất chỉ có Sở Mộ hiểu rõ ràng, năng lực thân thể của Lôi Hạo đặc biệt đáng sợ. Nếu trông cậy vào việc hắn xuất hiện suy kiệt, hình như không phải quá hiện thực. Tối thiểu trước khi Địch Tam xuất hiện tình trạng không có sức lực phòng thủ, Lôi Hạo chắc chắn sẽ không lực kiệt.

Tấn công giống như mưa rền gió dữ.

- Thương Nguyệt sư huynh, tên Lôi Hạo này thật sự có chút phong cách của sư huynh.

Một học sinh ở bên cạnh Hoàng Phủ Thương Nguyệt cười một cái nói.

- Nực cười. Hắn sao có thể so sánh được với Thương Nguyệt sư huynh.

Lúc này, một người khác ở bên cạnh nghe được liền phản bác:

- Phải biết rằng, Thương Nguyệt sư huynh lại là Kiếm Thuật Chi Vương của Kiếm Phủ, có tên trên bảng toàn khóa. Lần này cũng nhất định là như vậy.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt liếc mắt một cái, không tán thưởng cũng không có xem thường. Loại ánh mắt này, chính là cao cao tại thượng không thèm đếm xỉa. Bởi vì hắn có tư cách này.

- Gia hỏa này ăn cái gì lớn lên vậy? Vì sao đến giờ còn chưa có lực kiệt.

Địch Tam bắt đầu phòng thủ trở nên khó khăn. Bởi vì kiếm của Lôi Hạo rất hung mãnh. Mỗi lần chống đỡ một kiếm đều sẽ phải chịu chút chấn động. Ở dưới tình huống như vậy, bàn tay Địch Tam tê dại, cánh tay ê ẩm.

Cơ bắp trên cánh tay Lôi Hạo đang chuyển động. Từng lực lượng bạo phát ra. Một kiếm bỗng nhiên chém xuống.

Leng keng.

Địch Tam chỉ cảm thấy bàn tay chấn động. Lòng bàn tya hình như cũng bị xé rách. Kiếm trong tay không nắm chắc được tuột khỏi tay bay ra ngoài. Một hơi thở tiếp theo, một kình phong đáng sợ dường như muốn đánh vào mặt hắn liền gào thét lao đến. Vào thời điểm hắn còn chưa kịp phản ứng, trên cổ có bị thứ gì đâm phải.

Loảng xoảng.

Khi tiếng động vang lên, kiếm của Địch Tam rơi xuống vị trí cách đó hơn mấy thước.

- Lôi Hạo thắng.

Trọng tài lớn tiếng tuyên bố. Âm thanh truyền vào trong tai của mỗi người.

- Kiếm thuật thật hung bạo mạnh mẽ, tràn ngập dã tính.

Vẻ tươi cươi không câu nệ trên mặt Hoàng Bất Câu thu liễm lại một ít, thản nhiên nói.

- Có chút phong cách của Hoàng Phủ Thương Nguyệt. Chỉ có điều so với Hoàng Phủ Thương Nguyệt, xem như gặp phải sư phụ.

Thang Thiếu Ba nhẹ giọng nói:

- Nhưng như vậy đã rất tốt rồi. Tối thiểu đứng vị trí 150 sẽ không có khó khăn quá lớn.

Sau khi đánh bại đối thủ, Lôi Hạo quay về chỗ ngồi, toàn thân vẫn có chiến ý lẫm liệt. Ánh mắt hắn trực tiếp tập trung ở trên mặt Sở Mộ. Trong mắt hoàn toàn không che giấu vẻ chờ mong.

- Vòng thứ nhất trận 276...

- Vòng thứ nhất trận 277...

Rất nhanh, thời điểm màn đêm buông xuống ngày thi đấu thứ hai cũng tạm thời kết thúc. Xem ra, vòng thi đấu thứ nhất muốn kết thúc, còn cần một ngày nữa.

- Vòng thứ nhất trận 350: Triệu Long Khôn Viện số 9 đấu với Lưu Thải Hồng viện số 10.

Triệu Long Khôn lên đài đấu kiếm. Sau ba mươi kiếm, hắn đánh bại Lưu Thải Hồng, tiến lên một bậc. Triệu Long Khôn trên tổng bảng xếp hạng đứng thứ 142.

Mặc dù đã biết chuyện Sở Mộ đánh bại Chung Lập Dương, nhưng Chung Lập Dương không bằng Triệu Long Khôn hắn. Đây là sự thực.

Lúc quay về, Triệu Long Khôn đặc biệt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

Chỉ có điều, Sở Mộ lại không để ý tới hắn. Bởi vì Triệu Long Khôn đánh bại Lưu Thải Hồng thực lực tối thiểu chỉ phát huy ra tám phần mười. Trình độ kiếm thuật của hắn cơ bản đã bị Sở Mộ nhìn rõ ràng, không có chỗ nào đáng để khen ngợi.

- Vòng thứ nhất trận thứ 499...

- Vòng thứ nhất trận thứ 500...

Cuối cùng, trải qua ba ngày, trận chung kết vòng thứ nhất của cuộc thi đấu Kiếm Thuật Vi Vương đã kết thúc. Ngày mai sẽ là ngày thứ tư, cũng chính là đợt thi đấu thứ hai của trận chung kết cuộc thi Kiếm Thuật Vi Vương, sẽ càng đặc sắc.

- Ngày mai bắt đầu. Sắp tiến hành cuộc tranh tài vòng thứ hai.

Sau khi dùng xong bữa tối, một đường quay về viện số 9, Lương Hải Sơn và Sở Mộ cùng Chư Cát Minh đi song song, có chút kích động nói:

- Cho dù tiếp theo bị thua, ta cũng thỏa mãn.

- Ai cũng có thể s bị thua. Nhưng không nên treo hai chữ bị thua ở trong lòng. Chỉ phải nhớ kỹ, đối xử như lúc bình thường, hoàn toàn thể hiện ra thực lực chân chính của ngươi là được rồi.

Sở Mộ thản nhiên nói.

- Nói rất đúng. Ta quá kích động.

Lương Hải Sơn cười nói, lại chuyển trọng tâm câu chuyện:

- Căn cứ vòng thi đấu thứ nhất, vòng thứ hai của cuộc tranh tài chắc là người thắng đấu với người thắng, người bị thua đấu với người bị thua của vòng thứ nhất. Không biết lần này trọng tài sẽ an bài như thế nào?

- Đó là chuyện của trọng tài.

Chư Cát Minh thuận miệng nói.

- Đúng, đó là chuyện của trọng tài, không mấy liên quan đến chúng ta. Dù sao các trọng tài sẽ an bài tốt, bảo đảm mỗi người dự thi đều có thể tham dự nhiều lần thi đấu. Cuối cùng xác định ra thứ hạng.

Lương Hải Sơn tiếp tục cười nói, đồng thời tràn ngập chờ mong:

- Tôi hy vọng có thể tiến vào danh sách 100 người đứng đầu. Như vậy có thể thu được phần thưởng phong phú. Phải biết rằng từ khi tiến vào nội phủ đến bây giờ đã hơn hai năm. Tôi vẫn đang dùng kiếm khí hạ phẩm.

Sau một thời gian ngắn, quay về Kiếm Lâu, Lương Hải Sơn và Sở Mộ Chư Cát Minh tách ra. Theo lời hắn nói, mặc dù chỉ là thời gian một buổi tối, nhưng hắn cũng muốn tận dụng. Bởi vì trong quá trình ba ngày tự mình tham dự và xem tranh tài, hắn có thu hoạch.

- Sư đệ, hẹn gặp lại trong trận thi đấu ngày mai.

Chư Cát Minh nói.

- Ừ.

Sở Mộ gật đầu, tiến vào bên trong Kiếm Lâu của mình.

Sau khi nghỉ ngơi ột chút, Sở Mộ bớt chút thời gian hồi tưởng lại thu hoạch rất nhỏ trong trận tranh tài ngày hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.