Một mặt hắn xem Sở Mộ là bằng hữu, tuy Hàn Diệp ngay từ đầu cho rằng đầu tư vào Sở Mộ người này sẽ có tiến cảnh bất phàm nhưng hắn cũng có một đặc điểm, một khi xem ai là bằng hữu thì người đó sẽ là bằng hữu. Một khi liên quan tới thân gia và tính mạng của Thiết Kiếm Bang, hai bên hắn phải chọn một.
Trong mắt hắn giãy dụa, Hàn Diệp đã có đáp án, hắn áy náy nhìn Sở Mộ.
Sở Mộ gật đầu, hắn cũng tỏ vẻ hiểu quyết định của Hàn Diệp, hơn nữa hoàn toàn có thể tiếp nhận, nói cho cùng hắn chỉ có duyên phận gặp Hàn Diệp vài lần mà thôi, còn không đạt tới mức đối phương phải dùng thân gia tính mang để cứu mình, trong suy nghĩ của mình, Sở Mộ tự nhận mình làm không được, nếu chính mình làm không được, tại sao phải yêu cầu người khác làm được cơ chứ.
Hàn Diệp hỗ trợ mấy lần, Sở Mộ đã xem hắn là người đáng kết giao, cũng không hi vọng Hàn Diệp bởi vì chính mình mà trêu chọc Hồng Y Hội, từ đó Thiết Kiếm Bang bị diệt.
- Còn nhiều thời gian.
Trong mắt Hàn Diệp như trút được gánh nặng, hắn nói một câu sau đó lui ra sau, mọi người cho rằng Hàn Diệp sợ hãi rút lui, Sở Mộ lại nghe ra ý không đúng, Hàn Diệp nói cho hắn biết, hi sinh lợi ích nhất thời đổi lấy tính mạng, sau này còn nhiều thời gian.
Đáng tiếc, Sở Mộ có ý định của mình.
Nếu đối mặt với cường địch không có một tia khả năng đối kháng, có lẽ hắn sẽ tìm cơ hội chạy đi, khi đó là còn nhiều thời gian chân chính, nhưng chỉ hai tên kiếm giả tu vi Hóa Khí viên mãn không nằm trong mắt Sở Mộ, cho dù là Hồng Y Hội, Sở Mộ cũng không sợ.
- Hàn bang chủ là người thông minh, hiện tại phải xem ngươi có thông minh hay không.
Kiếm giả áo đỏ thoả mãn gật đầu, hắn cười lạnh nhìn về phía Sở Mộ, nói.
- Nhớ kỹ, kiếp sau nên làm người thông minh.
Sở Mộ cười vui vẻ nói với hai tên kiếm giả áo đỏ.
Hai tên kiếm giả áo đỏ và người chung quanh nghe xong giật mình, bọn họ chưa kịp phản ứng, ngay sau đó bọn họ mơ hồ nhìn thấy kiếm quang xuất hiện, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa, giống như ảo giác.
Lại trải qua ba hơi thở, đám kiếm giả chung quanh mới kịp phản ứng ngay cả Hàn Diệp cũng như thế, bọn họ nhìn thấy bóng lưng đi xa, đột nhiên lúc này mới có người kinh hô thành tiếng, chỉ thấy trên cổ hai tên kiếm giả áo đỏ xuất hiện vết máu thật nhỏ.
Ánh mắt hai tên kiếm giả áo đỏ còn mờ mịt, thân thể lắc lắc sau đó ngã xuống.
Trong khói bụi tung bay, Hàn Diệp có thể đoán được, thành Hám Yêu sẽ hỗn loạn lớn.
Kiếm là hung khí, kiếm thuật là thuật giết chóc! Đây là lý niệm Sở Mộ tuân theo.
Lúc này không giết hai tên kiếm giả áo đỏ, bọn chúng cũng dây dưa không ngớt, dù Sở Mộ bứt ra rời đi, bọn chúng cũng nghĩ cách đi tìm mình, đến lúc đó chỉ sợ không chỉ có hai tên này, mà là một đám người Hồng Y Hội.
Sớm muộn gì cũng phải giết, đã như thế vì sao không giết?
Kiếm của Sở Mộ quá nhanh, đám kiếm giả bên cạnh, cho dù là Hàn Diệp tu vi Hóa Khí viên mãn đỉnh phong sắp đột phá đến Khí Hải Cảnh cũng không nhìn rõ ràng, huống chi là đám người khác.
Hai tên kiếm giả áo đỏ không kịp phản ứng đã bị chém giết, Sở Mộ dùng một kiếm đâm xuyên cổ họng, nhìn từ bên ngoài khó nhìn thấy vết máu nhưng sự thật đã sớm cắt đứt cổ họng đối phương.
Sở Mộ còn muốn tìm tòi đồ vật trên người chúng một phen, đáng tiếc không tìm được món đồ gì hữu dụng, chỉ có hai phần kiếm khí thượng phẩm mà thôi. Nghĩ đến bọn chúng có ba tên mang theo linh thạch hạ phẩm đi mua Phong Dực Yêu Long, hiển nhiên linh thạch bị tên thứ ba cầm đi, hắn không biết tên kia đã chạy đi nơi nào.
Với tư cách là một trong ba đại thế lực thành Hám Yêu, người Hồng Y Hội rất ít chết trong thành Hám Yêu, có thể nói gần năm năm qua chưa từng xuất hiện chuyện này, lần này có hai tên kiếm giả tử vong, Hồng Y Hội chắc chắn sẽ giận dữ, rối loạn là khó tránh khỏi.
...
Sở Mộ là người châm ngòi lại không quan tâm. Hắn đang trên đường đi tìm Cuồng Sư Bang.
Cho tới bây giờ, Sở Mộ đã sớm tìm hiểu địa điểm phân bố thế lực trong thành Hám Yêu. Hắn cũng biết vị trí của Cuồng Sư Bang nằm ở nơi nào, qua một thời gian ngắn, Sở Mộ tìm được Cuồng Sư Bang.
Đây là một trang viên chiếm diện tích rất rộng, ở ngay trơớc cánh cửa lớn đóng kín có một điêu khắc một con sư tử màu đỏ sống động, sống động tới mức tùy thời sống lại nhảy tới công kích đối thủ.
Hai bên trái phải có hai tên kiếm giả trung niên đang đứng canh gác, đều có tu vi Hóa Khí tiểu thành, ngoài ra còn có hai điêu khắc thạch sư uy phong lẫm lẫm.
Tấm biển nằm trên cánh cửa lớn có hai chữ Cuồng Sư thật lớn.
Sở Mộ không dừng bước, hắn bước đi về phía cửa lớn Cuồng Sư Bang. Hai tên kiếm giả thủ vệ lập tức nhìn thấy hắn đi tới, đôi mắt bọn họ bắn ra hào quang kiếp người mang lại cảm giác áp bách lên người khác.
- Đứng lại!
Một người trong đó quát lớn.
Sở Mộ làm như không nghe thấy, y nguyên bước đi đi, hai người kia rút kiếm ra, ánh mắt đằng đằng sát khí quát hỏi Sở Mộ:
- Ngươi là ai? Đến Cuồng Sư Bang muốn làm gì?
Bọn họ không nhận được thông báo gì, cũng không biết có đại nhân vật gì sẽ tới đây, hơn nữa kiếm khí chấn động Sở Mộ thể hiện ra chỉ tương đương Hóa Khí đại thành, bọn họ không ngăn cản mới là lạ.
- Giết người.
Sở Mộ trả lời, đồng tử hai kiếm giả co rút lại, hai người lập tức vung kiếm chém về phía Sở Mộ.
Song kiếm va chạm với nhau, chém thất bại, còn chưa kịp phản ứng đã bị Sở Mộ bắn ra hai sợi kiếm khí bắn thủng cổ họng, hai tên kiếm giả thủ vệ chết ngay lập tức.
Đôi mắt hai tên kiếm giả mở to mờ mịt, thân thể mềm nhũn ngã xuống, Sở Mộ lại đánh một chưởng vào cửa lớn, tiếng nổ ầm vang lên, cánh cửa chia năm xẻ bảy bay tán loạn vào bên trong, sau khi bay hơn mười trượng mới rơi xuống đất và gây ra tiếng động lớn.
- Ai?
Trước tiền viện thật lớn phía sau cánh cửa có người đang tu hành kiếm thuật, động tĩnh lớn như thế hấp dẫn bọn họ chú ý, đột nhiên bọn họ quay đầu nhìn lại xem xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một đạo thân ảnh áo trắng bước đi không nhanh không chậm tiến vào trong trang viện, sắc mặt lạnh nhạt như không có gì xảy ra.
Bọn họ cũng nhìn thấy hai kiếm giả thủ vệ cửa lớn bị chém giết.
- Ngươi là người phương nào? Tại sao phải giết người bổn bang, lại còn phá hư cửa lớn, nếu không nói lý do, hôm nay ngươi đừng mong còn mạng rời khỏi đại viện.