Khi ấy phân thân Huyết Yêu bị tiêu diệt, ý chí Huyết Sát Tôn Giả sót lại tuyên bố không tha cho Sở Mộ.
- Đúng là có duyên.
Sở Mộ cười thầm:
- Lần này e rằng không muốn ngươi muốn giết ta mà là ta muốn giết ngươi.
Nói đến thì giữa Sở Mộ và Huyết Sát Tôn Giả không có mối thù gì, nếu là bình thường thì không sao. Vấn đề ở chỗ Huyết Sát Tôn Giả nhận Táng Thiên Kiếm Môn chiêu lãm vậy tức là kẻ thù.
Là kẻ thù thì phải giết, đó là đạo lý đơn giản nhất.
Tiêu Thiên Phong tổng kết:
- Chỉ có ba người này đáng để chúng ta chú ý.
Sở Mộ nói:
- Chờ đến tối rồi hãy hành động, khi đó ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất giết ba người, Tiêu sư huynh phụ trách tám Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh khác.
Tiêu Thiên Phong hiểu rằng mình bây giờ không có vốn đối kháng Kiếm Giả đẳng cấp Kiếm Tôn, dù chỉ là Kiếm Tôn bình thường nhất. Sở Mộ dám nói như vậy tức là hắn có nắm chắc đối phó Kiếm Giả đẳng cấp Kiếm Tôn.
Đúng thế, nếu trước khi vào di tích Kiếm Thánh thì Sở Mộ tuyệt đối không dám nói câu đó. Nhưng sau khi vào di tích Kiếm Thánh, đặc biệt đánh nhau với người thừa kế ba mươi loại kiếm đạo, trải qua mấy tháng tham ngộ kiếm thuật của hắn đã đến đẳng cấp chính Sở Mộ cũng không rõ cực hạn ở đâu.
Bàn về thực lực thì Sở Mộ chưa đấu lại Kiếm Tôn bình thường nổi, nhưng đánh xáp lá cà thì hắn tự tin có thể giết Kiếm Tôn bình thường. Trong tình huống đánh bất ngờ Sở Mộ có khả năng giết Kiếm Tôn cường đại.
Kiếm thuật, kiếm thuật cao sâu quỷ thần khó lường, uy lực khủng bố tuyệt luân, đấy mới là thủ đoạn thực lực của Sở Mộ.
Đương nhiên với điều kiện là phải ẩn nấp đến bên cạnh những Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh này rồi đột ngột đánh lén. Dọc đường đến Thông Thiên trấn Sở Mộ đã chuẩn bị sẵn sàng, Tu La Kiếm Vương có dạy cho hắn một bí pháp che giấu dao động hơi thở: Tàng Phong quyết.
Với ngộ tính cường đại Sở Mộ tu luyện Tàng Phong quyết đến đại thành chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Khi phát động Tàng Phong quyết, trừ phi là Sở Mộ Thần Ngưng cảnh, không thì chẳng thể cảm nhận được dao động hơi thở của Sở Mộ.
Khi Sở Mộ đề nghị dạy Tàng Phong quyết cho Tiêu Thiên Phong thì gã từ chối, vì gã cũng có thủ đoạn tương tự đủ cho gã đánh lén giết vài Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh.
Đang là ban ngày, chưa phải thời cơ ám sát nên ba người Sở Mộ ở trong phòng khách điếm. Tu La Kiếm Vương bày ra phong cấm cách âm bàn bạc hành động vào buổi tối, bàn kỹ càng tuyến đường này nọ, phòng trước không lo.
Thời gian dần trôi, màn đêm buông xuống, Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong chờ tới đêm khuya mới hành động.
Đối với Kiếm Giả cường đại thì ban ngày hay ban đêm không có gì khác nhau, nhưng về mặt tâm lý thấy hơi khác biệt. Huống chi hành động đêm khuya sẽ bớt được nhiều rắc rối.
Không lâu sau Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong đến bên ngoài Táng Thiên Kiếm Môn. Hai người thấy đội tuần tra Táng Thiên Kiếm Môn đã đông hơn, nhưng lợi hại nhất vẫn là Kiếm Giả Khí Hải cảnh. Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong dễ dàng né tránh tuần tra tiến vào bên trong Táng Thiên Kiếm Môn.
Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong cố gắng giấu dao động hơi thở của mình, chia nhau ra hành động.
Trước khi đi Tiêu Thiên Phong đã tìm hiểu rõ nơi các Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh Táng Thiên Kiếm Môn cư ngụ, nắm rõ Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh nào ngụ ở đâu.
Đối tượng ám sát của Sở Mộ là Táng Thiên Tôn Giả môn chủ Táng Thiên Kiếm Môn, Đại trưởng lão, Huyết Sát Tôn Giả.
Sở Mộ lập tức lẻn tới chỗ Đại trưởng lão Táng Thiên Kiếm Môn, tuy ba người đều là tu vi Nguyên Cực cảnh viên mãn nhưng Đại trưởng lão yếu nhất, dễ bị khử nhất.
Đã qua gần hai năm nhưng Táng Thiên Kiếm Môn mãi không tìm được tung tích của Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong. Táng Thiên Kiếm Môn không còn hăng hái như trước, Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong biến mất như đá chìm biển rộng, không dấu vết tìm kiếm, nên nhiều người đã quên mất hai người bọn họ.
Trong phòng, Đại trưởng lão đang tĩnh tu. Bên ngoài có đệ tử Táng Thiên Kiếm Môn tuần tra, xung quanh là chỗ ở của trưởng lão Nguyên Cực cảnh khác. Đại trưởng lão ở chỗ khá là trung tâm, nếu có người xuất hiện thì các trưởng lão khác sẽ nhận biết ngay trước tiên.
Đại trưởng lão không biết rằng Sở Mộ đã dùng Phá Cấm Kim Châm mạnh hơn phá mở phong cấm Kiếm Lâu của gã, lẻn vào trong phòng.
Lòng Sở Mộ có sát ý nhưng không lộ ra ngoài, hắn xuất hiện sau lưng Đại trưởng lão, chực chờ hành động.
Lòng Sở Mộ thầm la:
- Giết!
Sở Mộ nhích người như hồn ma rút kiếm, kiếm quang sâu thẳm gần như hòa cùng bóng đêm. Kiếm đâm ra từ phía sau xuyên thủng cổ Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão Táng Thiên Kiếm Môn trợn trừng mắt ốc bươu, không phát ra được tiếng nào đã chết.
Một kiếm thành công, Sở Mộ thầm thở phào. Loại ám sát này vô cùng mạo hiểm, sơ sẩy một cái sẽ bị lộ hành tung, khi đó sẽ đối mặt ba Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh viên mãn, bọn họ đều có thực lực Kiếm Tôn.
May mắn Tàng Phong quyết mạnh thật, hoàn toàn giấu đi hơi thở của Sở Mộ, Đại trưởng lão có thực lực đẳng cấp Kiếm Tôn cũng không phát hiện ra chút nào.
Một góc khác, Tiêu Thiên Phong cũng thành công ám sát một Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh nhập môn.
Tiêu Thiên Phong mặc niệm trong lòng:
- Người thứ nhất.
Độ khó ám sát của Tiêu Thiên Phong thấp hơn Sở Mộ nhiều.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Người thứ hai thì giết Huyết Sát Tôn Giả đi.
Sở Mộ thu không gian oản luân cực phẩm của Đại trưởng lão vào không gian giới chỉ, lặng lẽ rời đi,tới Kiếm Lâu của Huyết Sát Tôn Giả.
Đệ tử tuần tra trong Táng Thiên Kiếm Môn tựa như bù nhìn.
Trên bầu trời Táng Thiên Kiếm Môn lơ lửng một người như hòa cùng bóng đêm, Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh viên mãn cũng không thể nhìn thấy.
Bóng người đó thầm nghĩ:
- Giỏi lắm.
Lực lượng thần hồn từng giây từng phút chú ý tình hình bên dưới, người kia thầm nghĩ:
- Nhưng sắp gặp rắc rối rồi.
***
Sở Mộ mới đến gần Kiếm Lâu của Huyết Sát Tôn Giả, vừa phá phong cấm hắn liền ngửi được từng đợt múi máu từ bên trong bay ra.
Mùi máu có khi nồng có khi nhạt, dao động như sóng gợn, chắc Huyết Sát Tôn Giả đang tu luyện.
Vào lúc tu luyện đều tập trung tinh thần vào việc tu luyện, phân tâm phần nhỏ chú ý ngoài người, đây là thời cơ tốt nhất.
Sở Mộ vận chuyển Tàng Phong quyết đến cực hạn lẻn vào Kiếm Lâu, rất nhanh đến tầng thứ bốn. Một bóng người cao lớn ngồi xếp bằng ngay chính giữa, qua bóng đêm Sở Mộ thấy trường bào màu máu trên người đối phương.
Có một người đứng cách người ngồi xếp bằng khoảng một thước, thân hình thẳng tắp như kiếm, từng tia phong quang và sát khí quấn quanh người đó, phát tán dao động đến đẳng cấp Nguyên Cực cảnh viên mãn.