- Nếu như Sở Mộ các hạ có ý định, như vậy có thể tới tìm ta nói chuyện.
Cổ Việt cười nói tiếp.
- Được, vậy ta cáo từ trước.
Trả lời xong, Sở Mộ quay người rời đi.
- Đội trưởng, bất quá chỉ là một kiếm thú sơ cấp mà thôi.
Một đội viên nói.
- Hắn rất có tiềm lực.
Cổ Việt lắc đầu, lại nói sang chuyện khác:
- Đi thôi, chúng ta nên xử lý sạch sẽ đám trứng này.
...
Sở Mộ không có sốt ruột tiến vào Ngộ Đạo tháp mà trước tiên trở lại tiểu viện mà mình mua sắm từ trước.
Ngồi trên mặt ghế, Sở Mộ cầm cục đá lớn bằng nắm tay kia. Cả viên đá màu đen nhánh, dường như có chút tinh thể phân bố rải rác trên hòn đá. Có quang mang lúc sáng lúc tối.
Sở Mộ cảm giác trên viên đá kia dường như không ngừng truyền ra chấn động kỳ lạ. Nhưng mà rất nhỏ bé, không có cách nào phân biệt.
Lúc ấy lấy viên đá này ra thuần túy là hành động vô ý thức. Hắn cũng không biết đây rốt cuộc là vật gì. Có lẽ là một loại bảo vật. Có lẽ chỉ là tảng đá bình thường.
- Chẳng lẽ...
Trong đầu như có một đạo thiểm điện xẹt qua, hai mắt Sở Mộ lập tức sáng ngời.
- Có lẽ... Có lẽ không phải. Xem ra chỉ có thể đi tra điển tịch tương quan một ít, nếu như đúng là vậy. vậy nó nhất định sẽ rất trân quý.
Sở Mộ thầm nghĩ.
nếu như suy nghĩ của hắn là đúng. Vậy giá trị của viên đá này nói không chừng còn hơn một trăm quả trứng Man Hoang Trảo Long kia.
Chỉ là trong lúc nhất thời Sở Mộ cũng không biết đi tới đâu đọc điển tịch tương quan.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Sở Mộ rời khỏi phòng, tiến về phía Ngộ đạo tháp.
- Đứng lại.
Một đạo thanh âm trầm thấp giống như nổ vang bên tai. Ngay sau đó thân ảnh chớp động, bao vây Sở Mộ.
Sở Mộ nhìn rõ, rõ ràng là người của Cuồng Sát tiểu đội. Bất quá không phải là bảy, mà chỉ còn năm. Không biết có người chưa tới hay là chết mất hai người rồi.
Lúc này vẻ mặt đám người Cuồng Sát tiểu đội bất thiện, phảng phất như muốn phanh thây Sở Mộ. Nhất là nhìn vẻ mặt và ánh mắt của Sa Cuồng, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi. Vô cùng âm trầm. Sát cơ vô hạn, loại ánh mắt này giống như muốn xuyên thủng Sở Mộ.
- Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn ở trong thành, một khi ngươi ra khỏi thành, bị chúng ta biết rõ. Ngươi nhất định sẽ chết.
Mỗi một chữ của Sa Cuồng vô cùng trầm thấp vang vọng. Phảng phất như sấm sét từ trong cổ họng hắn truyền ra, rơi vào trong tai Sở Mộ.
- Ta sẽ chờ.
Ánh mắt Sở Mộ lạnh nhạt, không có một chút sợ hãi nào, không nhanh không chạm trả lời.
- Tốt, rất tốt, vô cùng tốt.
Trên khuôn mặt âm trầm của Sa Cuồng hiện lên nụ cười lạnh, người quen thuộc Sa Cuồng cũng biết, đây là bộ dáng phẫn nộ tới đỉnh điểm của hắn.
- Đội trưởng.
Đội viên bên cạnh lập tức sốt ruột nói.
Bọn hắn rất quen thuộc Sa Cuồng, bởi vậy mới biết rõ nộ hỏa của Sa Cuồng đang tăng vọt, tới giới hạn bạo phát. Nếu như không ngăn cản, nhất định sẽ bạo phát đồng thời trực tiếp động thủ.
Đến lúc đó, mặc kệ có giết chết được đối phương hay không, đều phải chịu Thánh kiếm vệ đuổi bắt. Trừ phi vĩnh viên rời xa Man Hoang thánh thành không thể bước vào nửa bước. Nhưng mà cái giá phải trả quá lớn.
Được đội viên nhắc nhở, Sa Cuồng lập tức tỉnh táo lại, hung dữ nhìn Sở Mộ, phảng phất như nhìn kỹ Sở Mộ. Hắn đột nhiên hất đầu lên:
- Đi.
Hắn không dám tiếp tục ở lại, sợ hãi sẽ bạo phát mà động thủ, như vậy sẽ phải trả một cái giá lớn.
Bốn thành viên khác của Cuồng Sát tiểu đội cũng hưng hăng quét mắt nhìn Sở Mộ, quay người rời đi.
Sở Mộ thu hồi ánh mắt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, đi về phía Ngộ Đạo tháp.
Giao nạp một ngàn vạn khối linh thạch thượng phẩm, khấu trừ một vạn điểm tích lũy săn bắn. Sở Mộ tiến vào tầng thứ nhất Ngộ đạo tháp, tìm hiểu Không Chi ý cảnh.
Một trăm thời thần là hơn tám ngày. Về phần linh thạch thượng phẩm, trừ thu hoạch sau khi chém giết Kiếm giả Nguyên cực cảnh ra, chủ yếu là thu hoạch ở trong di tích của Thiên Long kiếm thánh.
Đương nhiên đối với Sở Mộ mà nói, một ngàn vạn khối linh thạch thượng phẩm cũng không tính là ít.
Nhoáng một cái, thời gian tám ngày nhanh chóng trôi qua, đối với Sở Mộ bế quan trong Ngộ đạo tháp tìm hiểu Không Chi ý cảnh mà nói, giống như chỉ mới trôi qua một giây đồng hồ ngắn ngủi.
- Bảy thành Không chi ý cảnh.
Từ ba thành tăng lên tiểu thành lại tăng lên tới đại thành. Một trăm thời thần cho Sở Mộ thu hoạch rất lướn.
Là ý cảnh cao thâm, đặc thù, còn lợi hại hơn loại ý cảnh biến dị cao cấp như Tê Liệt ý cảnh. Bởi vậy bảy thành Không Chi ý cảnh trên thực tế còn hơn mười thành ý cảnh thông thường. Nếu như ý cảnh có mười một thành mười hai thành mà nói, như vậy bảy thành Không Chi ý cảnh tối thiểu cũng tương đương với mười hai thành ý cảnh thông thường.
Ý cảnh và áo nghĩa là hai tầng lực lượng. Là chênh lệch giữa cấp thấp và cấp cao. Bởi vậy Không Chi ý cảnh cho dù có cường đại cũng không có cách nào so sánh với áo nghĩa. Dù sao đây cũng không phải là thứ cùng một cấp bậc.
- Còn cần thêm điểm tích lũy săn bắn nữa. Phải đem Không Chi ý cảnh tìm hiểu tới cấp độ áo nghĩa.
Rời khỏi Ngộ Đạo tháp, Sở Mộ định trở về phòng của mình trước tiên.
Trên đường đi hắn gặp đội trưởng Huyết Mang tiểu đội - Cổ Việt.
- Cổ Việt đội trưởng.
- Sở Mộ các hạ.
Nhìn thấy Sở Mộ, Cổ Việt dường như rất cao hứng, lại khiến cho Sở Mộ có chút khó hiểu.
- Sở Mộ các hạ, ta mạo muội hỏi một câu, người Cuồng Sát tiểu đội có tới uy hiếp ngươi hay không?
Cổ Việt hỏi.
- Có.
Sở Mộ đáp.
- Quả nhiên.
Sắc mặt Cổ Việt trở nên khó coi vô cùng.
- Sở Mộ các hạ, chúng ta đi tìm nơi nói chuyện đi.
- Được.
Sở Mộ gật đầu.
....
Trong Man Hoang thánh thành, có khách điếm cũng có tửu điếm. Sở Mộ và Cổ Việt ngồi trong lầu thứ ba của một tửu điếm, dựa vào lan can nhìn xuống dưới. bên trên bàn còn có mấy món đồ ăn, còn có bình rượu.
- Cuồng Sát tiểu đội và Huyết Mang tiểu đội gần đây không chung đường, đã từng mấy lần xảy ra xung đột.
Cổ Việt uống xong một chén rượu rồi mở miệng nói:
- Lần này lấy được trứng Man Hoang Trảo Long, lần nữa khiến cho chúng ta có mâu thuẫn. Dùng tính cách của Sa Cuồng, hắn nhất định sẽ tìm các ngươi gây phiền phức.
Sở Mộ không có trả lời.
- Trừ Sở Mộ các hạ ra, mấy người khác trong bảy tám này đều bị giết. Đầu bọn hắn đều được đưa tới nơi ở của ta.
Sắc mặt Cổ Việt trở nên vô cùng âm trầm, cơ hồ muốn chảy ra nước.