Thanh niên bưu hãn, thoáng ngưng trọng đúng lên. Hắn có thể cảm giác
được thương ý của Bắc Minh Huy vô cùng cường đại. Đây là thương khách
chân chính.
- Thiên Nhai Chỉ Xích tam thức, Thiên Nhai Vĩnh Cách!
Bắc Minh Huy vừa lên, tựu xuất ra Thiên Nhai Chỉ Xích tam thức. Chỉ
thấy thân hình hắn phân thành hai. Hai Bắc Minh Huy đồng thời thi triển
Thiên Nhai Chỉ Xích nhất thức. Tuy rằng chỉ là thức thứ nhất, nhưng khí
tức tuyệt nhiên tương phản. Một người ở ngoài sáng, một người ở trong
tối, hai cỗ hơi thở dung hợp cùng một chỗ làm cho Thiên Nhai Chỉ Xích
sản sinh ra dị biến. Mũi thương sắc bén không gì so được phóng đại lên
vô hạn, trong nháy mắt bành trướng gấp mấy trăm nghìn lần. Đồng thời,
thương ý chăm chú tập trung vào thanh niên bưu hãn.
- Không tốt! Chiêu thức lợi hại.
Thanh niên bữu hãn huy trường thương, trong người liền phóng ra một
dòng xoáy, thúc dục thôn phệ mũi thương nhọn của Bắc Minh Huy.
Thình thịch Thình thịch Thình thịch!
Dòng xoáy tan vỡ, mũi thương của Bắc Minh Huy cũng theo đó bị nghiền
nát. Nhưng thế tiến công của Bắc Minh Huy cũng không có đình chỉ.
- Thiên Nhai Chỉ Xích tứ thức, Thập Phương Vô Địch!
Nếu như nói Thiên Nhai Chỉ Xích tam thức là do hai chiêu nhất thức dung hợp mà thành, như vậy Thiên Nhai Chỉ Xích tứ thức chính là do hai chiêu nhị thức dung hợp mà thành. Uy lực đâu chỉ có lớn hơn gấp đôi, gấp ba.
Mấy năm qua Bắc Minh Huy đã sáng tạo ra tam thức, còn tứ thức cũng chỉ
mới tìm hiểu được không lâu trước đây.
Cười khúc khích!
Thanh niên bưu hãn chặn bảy đạp tia sáng ngân sắc, cuối cùng ba đạo tia sáng ngân sắc bắn trúng bụng hắn, thân thể thanh niên bưu hãn mạnh mẽ
bay ngược về phía sau, tiên huyết phun ra như mưa.
- Hảo!
Rốt cục cũng đánh thắng được một ván, thanh niên thiên tài bên phía Chân Linh đại lục trầm trồ khen ngợi.
- Bắc Minh Huy này tiềm lực quả nhiên cường đại., vừa mới bước vào Sinh
Tử huyền quan đệ nhất trọng đã có thực lực vượt qua thiên tài đồng cấp.
Thanh niên tóc dài nói với nữ tử tông phát.
- Ân! Thiên tài Chân Linh đại lục chúng ta ngoại trừ Độc Cô Tuyệt, Đạm
Thai Minh Nguyệt, Sở Trung Thiên cùng với Yến Phượng Phượng thì Bắc Minh Huy này cũng có tiềm lực rất mạnh.
Tông phát nữ tử gật đầu.
- Ngay cả đệ tứ thức cũng đã sáng tạo ra!
Diệp Trần cười cười, chiêu thức võ học càng về sau càng khó sáng tạo.
Nhớ đến trước kia Bắc Minh Huy cùng mình khiêu chiến chỉ mới có thức thứ nhất. Về sau lại có thức thứ hai và thứ ba. Tiến bộ không thể không hài lòng.
- Còn có ai qua đây lĩnh giáo cao chiêu?
Bắc Minh Huy cao giọng nói.
- Ta đến.
Bên phía Huyết Thiên đại lục chắc chắn sẽ không phục, một gã thanh niên mặt đen ti tới.
Sau ba chiêu, tên thanh niên mặt đen này đồng dạng thổ huyết bay ngược về sau.
Bắc Minh Huy cường đại, ở Chân Linh đại lục cũng rất nổi danh. Cho dù
so sánh với đám người Độc Cô Tuyệt thì cũng chỉ kém một chút xíu mà
thôi. Không thể bỏ qua hắn như thế được. Ngày hôm nay, hắn lần đâu tiên
cùng với thiên tài Huyết Thiên đại lục quyết đấu, liên tiếp thắng được
hai trận, cường thế không gì sánh được.
- Hòa! Huyết Thiên đại lục thắng được hai trận, Chân Linh đại lục chúng ta cũng thắng được hai trận.
- Không biết kế tiếp sẽ là ai qua đây tiếp chiến?
Thiên tài Chân Linh đại lục cũng bắt đầu nghị luận.
- Quên đi, tránh phiền phức, một mình ta sẽ quét ngang các ngươi.
Hổ thiếu đứng dậy, trên trán hắn nhàn nhạt xuất hiện hổ văn. Hắn vừa
đứng lên, một cỗ khí tức oai vũ phóng ra, tất cả mọi người phảng phất
nghe được từ trong hư không truyền đến tiếng hổ gầm. Người có thực lực
yếu một chút, thậm chí không thể nào khống chế được thân thể mình.
Trong bộ tộc nửa yêu ở Chân Linh đại lục cũng có gia tộc Thiên Hổ. Mà
tổ tiên của Hổ thiếu cũng là Thiên Hổ, huyết mạch Thiên Hổ chảy trong
người hắn so với gia tộc Thiên Hổ nửa yêu nồng đậm hơn không biết bao
nhiêu lần. Nói hắn là Thiên Hổ cũng không quá đáng. Bởi vì huyết mạch
của hắn đã tiếp cận rất gần tới tổ tiên Thiên Hổ rồi.
- Huyết mạch yêu thú thật cường đại.
Bắc Minh Huy nheo mắt lại, da đầu tê dại. Ở Chân Linh đại lục, Yến
Phượng Phượng tuy có ngộ tính không cao nhưng bản thể của nàng lại là
thanh phương, cho nên thực lực cường hãn không gì sánh được. Tuy nói so
với Độc Cô Tuyệt yếu nhược hơn một điểm nhưng Độc Cô Tuyệt không có khả
năng đánh bại nàng. Nhiều nhất chỉ là chiếm một chút ít thượng phong mà
thôi. Mà Hổ thiếu này không chỉ có huyết mạch yêu thú không hề yếu nhược hơn Yến Phượng Phương, mà tu vi của hắn lại là Sinh Tử huyền quan đệ
nhị trọng đỉnh phong.
- Hổ thiếu! Đây là khi dễ người a!
Vẻ mặt thanh niên mũi ứng có phần tiếu ý.
- Chuẩn bị tốt chưa?
Hổ thiếu bễ nghễ nhìn về phía Bắc Minh Huy.
- Ra chiêu đi!
Thân thể Bắc Minh Huy lại phân thành hai, một tả một hữu sóng vai đứng đó.
- Vậy chết đi!
Thân hình Hổ thiếu chợt lóe, mạnh mẽ giống như hổ, lao thẳng tới phía
trước. Trên đường bay tới, tay phải hắn biến hóa thành hổ trảo thật lớn, xé rách hư không.
- Thật nhanh.
Bắc Minh Huy chỉ cảm
thấy trước mắt hoa lên, Hổ thiếu đã đánh tới rồi. Không kịp tránh né,
hai Bắc Minh Huy liền xuất ra Thiên Nhai Chỉ Xích nhị thức, giáp công Hổ thiếu.
- Phá!
Hổ thiếu vung tay lên, mười đạo ánh sáng ngân săc kéo tới bị cào rách. Bất chợt ở mông hắn xuất hiện một cái
đuôi đánh lên người Bắc Minh Huy khiến cho thân thể hắn nát bấy, hóa
thành quang điểm bay khắp bầu trời.
Bị đánh chết là phân thân,
bản thể Bắc Minh Huy nhanh chóng lùi về phía sau, một lồng gian màu xanh từ trên trời giáng xuống vây khốn Hổ thiếu.
Vẻ mặt Hổ thiếu lộ ra vẻ trào phúng.
- Lẽ nào ngươi cho là như thế có thể vây khốn được ta?
- Tự nhiên không có khả năng, nhưng cũng có thể giúp cho ta tranh thủ một chút thời gian.
Trước đó Bắc Minh Huy không có thời gian để xuất ra thức thứ tư, chỏ là hai thức thứ hai đơn độc mà thôi. Có lao lung vây khốn Hổ thiếu, Bắc
Minh Huy cũng thành công thi triển ra thứ thứ tư. Mười đạo tia sáng ngan sắc thác loạn công kích Hổ thiếu, quỹ tích không đồng nhất.
- Thiên Hổ Bào Hao!
Đối mặt với sát chiêu của Bắc Minh Huy, thần tình Hổ thiếu vẫn tự nhiên như không. Hắn bỗng nhiên há mồm rít gào, một tiếng rít gào phát ra,
thời gian giống như dừng lại, không gian chấn động gãy khúc.
Ầm ầm!
Lao lung bị nghiền nát, mười đạo tia sáng ngân sắc bị lực lượng vô hình phá hỏng quỹ tĩnh, bản thân Hổ thiếu cũng không có lấy một tia tổn
thương, mà khóe miệng Bắc Minh Huy lại tràn ra tiên huyết.