Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1129: Tâm ma đáng sợ!



Hơn nữa bởi vì từ trong ảo giác đi ra mà cảm giác đau đơn tăng lên gấp mười lần. Điều này càng khiến cho người ta hận không thể lập tức chết đi.

Cũng mya Thiên Hỏa Diễm Lưu cuối cùng cũng tắt. Có lẽ đối với người khác mà nói phong hỏa đại kiếp nạn rất lợi hại. Nhưng ý chí của Diệp Trần cường đại cỡ nào? Cho dù là ngoại kiếp cùng nội kiếp đồng thời giáng xuống cũng không làm gì được hắn. Chiến lực của Diệp Trần cường đại như vậy là vì ý chí cùng linh hồn của hắn quá cường đại.

Phong hỏa đại kiếp nạn đã qua. Nguyên thần kiếp tiếp tục đến.

Lại khiến cho người đeo mặt nạ phải giật mình, nguyên thần kiếp của Diệp Trần tuy khủng bố nhưng bọn hắn lại thấy được những điều chưa từng thấy qua bao giờ. Diệp Trần vậy mà có thể vượt qua một cách dễ dàng, có thể nói gần như ngay lập tức khi nguyên thần kiếp giáng xuống thì hắn vượt qua.

Oanh!

Trong hắc động, một dòng sông óng ánh từ trên trời rót vào trong cơ thể Diệp Trần. Đây là thiên địa nguyên khí cô đọng đến mức tận cùng nhập vào trong cơ thể Diệp Trần. Sau khi quá trình này hoàn thành, thiên địa nguyên khí sẽ nhanh chóng chuyển thành Vương cấp chân nguyên. Có được Vương cấp chân nguyên, cho dù áo nghĩa không thể tấn cấp nhưng chiến lực của Diệp Trần cũng bạo tăng rất nhiều.

- Không tốt! Linh hồn của hắn không hề suy yếu một chút nào.

Người đeo mặt nạ quyết định thật nhanh, vội vàng trốn vào trong hư không. Trước khi Diệp Trần đột phát vào Sinh Tử Cảnh đã có được nhị tinh chiến lực trung đẳng. Bọn họ muốn nhân lúc Diệp Trần đột phá, linh hồn bị suy yếu, trạng thái không được tốt, liền động thủ tru sát. Thế nhưng, hiện tại xem ra, bọn họ không có cơ hội đó.

- Chạy trốn được sao!

Trong cơ thể Diệp Trần đã sinh ra Vương cấp chân nguyên, tuy không nhiều lắn nhưng cũng đủ để chém ra mấy kiếm. Thấy người đeo mặt nạ và bốn người kia chạy trốn, Diệp Trần rít ra Thiên Hạt Kiếm chém ra một chiêu Kính Hoa Phá Diệt!

Ông!

Vốn tưởng chạy trốn vào trong hư không là có thể thoát được, vậy mà người đeo mặt nạ và bốn người kia bị cường thế cuốn bay trở ra, bị phong kín vào trong một tấm gương màu tím. Có Vương cấm chân nguyên, Kính Hoa Phá Diệt cũng có thể phát huy được uy lưc chân chính của không gian áo nghĩa. Cho dù người đeo mặt nạ có được ba tinh chiến lực cũng không thể thoát.

Cờ rắc!

Tấm gương màu tím bị nghiền nát, ngoại trừ người đeo mặt nạ ra thì ba người còn lại đều bị giết chết. Mà người đeo mặt nạ cũng bị trọng thương nghiêm trọng, toàn thân đều là máu tươi, cánh tay cùng chân trại bị rất nhiều mảnh vỡ không gian cắt nát vụn.

- Trốn!

Người đeo mặt nạ kinh hãi vô cùng. Chiến lực của Diệp Trần so với hắn tưởng tượng còn cường hãn hơn nhiều. Chạy trốn vào trong hư không cũng bị đối phương cuốn ra ngoài. Hắn đã biết, bây giờ bản thân không phải là đối thủ của Diệp Trần.

Lôi hỏa trên người bộc phát, người đeo mặt nạ hóa thân thành lôi hỏa một lần nữa trốn vào trong hư không.

- Không đúng!

- Không đúng!

- Đến cùng không đúng ở chỗ nào?

Một kiếm đánh chết Cầu Nhiêm Vương, Thiết Tí Vương cùng Hôi Điểu Vương. Người đeo mặt nạ cũng bị trọng thương. Trong lòng Diệp Trần sinh ra không có cảm giác gì. Hắn cảm giác việc này đối với việc chém giết người đeo mặt nạ còn quan trọng hơn, trọng yếu hơn. Cho nên khi người đeo mặt nạ chạy thoát, hắn không có đuổi giết mà trầm tư suy nghĩ.

- Một kích giết chết bốn người! Không có gì không đúng. Như vậy là trước đó, trước đó có chỗ nào lạ.

- Đúng! Lúc trước ta độ kiếp.

- Thế nhưng vì cái gì mà trừ thiê lôi kiếp cùng phong hỏa đại kiếp nạn ra thì những chi tiết khác đều rất mơ hồ, mơ hồ đến nỗi ta cái gì cũng không biết. Chỉ biết là mình độ kiếp thành công.

- Chắc chắn bỏ sót chi tiểu nào đó?

- Chi tiết quá trình độ kiếp ta có thể cảm nhận được, nhưng bản thân ta một điểm cảm giác cũng không có. Thiên địa ý chí có thể mô phỏng được những vật khác nhưng không cách nào mô phỏng được ta. Bởi vì hắn không phải là ta, hắn chỉ có căn cứ vào tin tức trong lòng ta mà tạo ra ảo giác mà thôi. Độ phong hỏa đại kiếp nạn cùng nguyên thân kiếp, bản thân ta một điểm cũng không có cảm giác?

- Tâm ma!

Trong đầu điện quang lóe lên, Diệp Trần há miệng gào thét.

Ầm ầm!

Hồn hải phóng lớn lên cực đại, Diệp Trần cũng đã tỉnh táo trở lại.

Đau!

Cảm giác đầu tiên là đâu, vô cùng chân thật. Giờ khắc này hắn cảm giác được Thiên Hỏa Diễm Lưu trong lúc độ hỏa kiếp. Hỏa lưu trên người cô đọng đến cực độ, hỏa lưu ma sát với cơ thể của Diệp Trần, kích phát cảm giác đau đơn của hứn. Phóng linh hồn lực ra ngoài, Diệp Trần cảm ứng được nhóm bốn người của người đeo mặt nạ vẫn còn sống. Hiện tại đang lạnh lùng theo dõi hắn.

- Tâm ma thật đáng sợ!

Diệp Trần không nhịn được mà run rẩy.

Tâm ma của người khác chỉ có một tầng, vậy mà tâm ma của hắn lại có đến hai tầng. Đột phá tầng tâm ma thứ nhất còn phải đột phát tầng tâm ma thứ hai. Người bình thường vượt qua tâm ma, nếu như tâm tình hơi buông lỏng một chút, sẽ khiến cho tâm ma có lỗ hổng để chui vào. Suýt chút nữa khiến cho Diệp Trần không phân biệt được thiệt giả.

Nếu như không phải ý chí của Diệp Trần đủ kiên đinh, thủy chung có thể bảo lưu được một điểm lưu quang không tiêu tan. Chỉ sợ tầng tâm ma thứ hai sẽ khiến cho hắn vạn kiếp bất phục, bị phong hỏa đại kiếp nạn đốt thành tro bụi.

- Đáng sợ!

So với tận thế chi long trong thiên lôi kiếp thì tâm ma trong phong hỏa đại kiếp nạn không tạo ra âm thanh gì. Ngoại nhân căn bản nhìn không ra được, nhưng mức độ nguy hiểm trong đó lại tăng gấp mười lần. Ngay cả Diệp Trần cũng suýt phải hối hận. Đổi lại là người khác đã sơm rơi vào tay giặc. Thật sự là rất đáng sợ.

Diệp Trần cảm giác được trong lúc mình hôn mê thì tâm ma bắt đầu xâm lấn.

Kịch Độc Thiên Phong đều không thể khiến cho Diệp Trần hôn mê. Thiên Hỏa Diễm Lưu có thể sinh ra đau đớn lợi hại hơn Kịch Độc Thiên Phong một chút. Sao hắn lại có thể hôn mê được. Chỉ sợ rằng hắn hôn mê là do thiên địa ý chí sắp đặt. Bởi vì hôn mê mới có thức tỉnh, sau khi thức tỉnh là thời điểm tâm ma thứ hai làm loạn khiến cho hắn chưa có thực sự thức tỉnh liền bước vào trong ảo giác một lần nữa.

- Cái này có phải là ảo giác hay không?

Diệp Trần bỗng nhiên sinh ra một ý niệm.

- Xem ra khi tâm ta loạn tâm ma thứ hai mới có cơ hội xâm nhập. Chỉ cần ý chí của ta kiên định, thủy chung như một thì có phải tâm ma không làm gì được không. Thật thật giả giả, giả giả thật thật hết thảy đều do ngoại giới tác động. Tâm ma khó có thể thừa dịp tiến vào trong cơ thể mình được.

Cười khổ một tiếng! Diệp Trần cũng an định trở lại, biểu lộ tự nhiên. Đau đớn trên người hắn tựa hồ nhạt đi rất nhiều. Trong lòng hắn bời vì tâm ma mà ý chí trở nên cường đại, kiên nghị. Điều này khiến cho tốc độ khảo nghiệm của thiên địa ý chí hanh lên rất nhiều. Nếu là người khác độ kiếp, khẳng định sẽ bị mê hoặc.

- Ý chí thật đáng sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.