Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1253: Một mình một kiếm xoay người hoa lệ



Oanh!

Một kiếm này của Diệp Trần khiến cả thiên địa tan vỡ, là Chấn Kiếm Quyết đệ tam thức Thiên Tuyệt Kiếm có tốc độ nhanh đến mức tiếp cận thuấn di. Lúc này, Cự Ma Đế chỉ cảm thấy kiếm quang lập loè trước mắt, sau một khắc, thân thể của hắn đã bị chém bổ ra thành hai nửa nhưng vẫn không ngừng bị sóng chấn động chấn toái thành huyết vụ. Chấn động lực lượng ẩn chứa trong kiếm quang Thiên Tuyệt Kiếm so với trước lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần, nhưng cũng không biết có phải do trùng hợp hay không mà kiếm quang ẩn chứa chấn động lực lượng này lại sinh ra cộng hưởng cùng chấn động lực lượng trong thiên địa, lực sát thương cuồn bạo sinh ra khiến cho thân thể Cự Ma Đế không cách nào chịu nổi cái cổ đạo kình này, nên sau khi bị đứt ra liền bạo thành huyết vụ.

"Thu Thủy!"

Lại một kiếm nữa theo sát kiếm thứ nhất được phát ra, kiếm thứ hai của Diệp Trần chính là Thu Thủy thức thứ tư của Thu Thủy Kiếm Quyết khiến cả hư không chấn động mãnh liệt, ánh trăng trở nên vụn vặt, kiếm quang mang hình dáng sóng nước lao vào ở giữa trung tâm đám huyết vụ, sau đó căng phồng lên rồi bạo phá ra bốn phương tám hướng, từng mảnh kiếm khí rất nhỏ có hình dáng đinh ốc liên tục giảo sát đám huyết vụ xung quanh, làm phai mờ đi đám ý chí trên bề mặt của chúng.

"Thủy Hỏa Vô Tình!"

Uy lực kiếm thứ hai còn chưa hoàn toàn tan biến thì Diệp Trần lại tung tiếp một kiếm thứ ba, lần này chính Thủy Hỏa Vô Tình có lực phá hoại cực lớn, một đạo thập tự kiếm màu xanh biếc bao trùm cả Thiên Địa được phóng ra, khiến bầu trời cùng mặt đất tựa hồ như bị chia làm bốn khối vậy. Dùng thập tự kiếm làm điểm trung tâm, khí kình tỏa ra bao phủ đám huyết vụ kia làm cho nó cũng bị chia cắt thành bốn khối rõ rệt. Thủy Hỏa dung hợp mang theo một thứ khủng bố chi lực, trong đó, nước lạnh như hàn băng dung hợp cùng hỏa diễm cuồng bạo, lại được phối hợp thêm Hủy Diệt Kiếm Ý, sự kết hợp này có thể gọi ngắn gọn là sự hủy diệt hay tận thế. Khối địa phương đang xảy ra trùng kích kia như đã trở thành một cái lỗ đen vũ trụ vô đáy, có thể cắn nuốt thôn phệ vạn vật.

"Siếp Na Huy Hoàng."

Cuối cùng, kiếm chiêu mạnh nhất của Diệp Trần cũng được tung ra, thân thể nghiêng về phía trước, ở trạng thái Nhân Kiếm Hợp Nhất, giờ đây Diệp Trần như một thanh tuyệt thế bảo kiếm hướng phía “lỗ đen vũ trụ” kia lao đi, lúc tới gần nơi đó, cường đại lực lượng “không gian bất động” lập tức làm ngưng trệ hết thảy vạn vật, cho dù là năng lượng lỗ đen hùng mạnh đến mức không thể khống chế thì cũng gặp phải tình trạng đình chỉ vận động.

Xoẹt! Phiêu phù giữa không trung, Diệp Trần một kiếm đâm vào tâm điểm năng lượng lỗ đen, sau đó dứt ra bay ngược về sau.

Trong quá trình hắn bay ngược về sau thì hiệu quả “không gian bất động” cũng bắt đầu suy yếu, cho nên tốc độ Diệp Trần càng lúc càng nhanh hơn, thật giống như toàn bộ thế giới đang được mở rộng ra vậy.

Một sát na sau đó, năng lượng lỗ đen bộc phát ra một thứ cường quang không kém gì ánh mặt trời ban trưa, đạo cường quang này trong nháy mắt đã chiếu sáng cả phương viên mấy vạn dặm. Trước đó một khắc, khu vực vùng biển phụ cận mấy mươi đến mấy trăm vạn dặm của Vọng Hải vực vẫn còn là một khung cảnh âm u, đìu hiu, thì giờ phút này đã không cách nào nhìn thấy rõ ràng vạn vật nữa, toàn bộ ánh mắt mọi người đều đã bị đạo cường quang vô hạn kia nhồi vào, duy chỉ có bản thân Diệp Trần như trước vẫn có thể thấy được rõ ràng, thứ cường quang kia vừa gặp phải thân thể của hắn liền lập tức bị dội ngược trở ra.

Ầm ầm!

Sau đó, một tiếng nổ mạnh đến kinh thiên động địa rốt cục đã truyền ra, không một ai có thể hình dung nổi cái tiếng nổ này khủng bố đến mức nào, nó thật giống như thanh âm Thiên Địa tan vỡ hay một đạo Kinh Lôi giáng xuống trần gian, có thể đem vạn vật đánh rụi, cũng có thể làm bừng tỉnh vạn vật đang trong lúc ngủ say vậy.

"Đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?"

Bị cường quang thôn phệ, tất cả mọi người đều đình chỉ chiến đấu, bọn hắn muốn dùng Linh Hồn Lực để cảm ứng nhưng tiếng nổ phát ra đã khiến Linh Hồn Lực vừa tiếp cận đã bị phá thành từng mảnh, bất luận cái gì cũng đều cảm ứng không ra.

Cường quang duy trì trong thời gian rất dài, trọn vẹn vượt qua nửa chén trà nhỏ.

Mọi người kiên nhẫn chờ đợi, rốt cục đám cường quang cũng bắt đầu tiêu tán đi, cảnh vật trong thiên địa trở lại trạng thái âm trầm và đìu hiu, tựa hồ như đã bị cái cường quang kia cắn nuốt mà trở thành một mảnh cảnh quang thanh minh vậy.

"Khí tức thật quá mức kinh người!."

Khi Diệp Trần làm ra cửu thải thiên hoa, mọi người tự nhiên cũng biết toàn bộ việc này là do Diệp Trần cùng Cự Ma Đế đại chiến tạo thành, nhưng là bây giờ chỉ còn thấy mỗi mình Diệp Trần, không còn thấy Cự Ma Đế đâu nữa, mà khí tức trên thân thể Diệp Trần lúc này cường đại đến mức làm cho người ta phải kinh hãi, không phải vì cỗ khí tức này quá mênh mông, mà là vì nó thật sự quá lăng lệ ác liệt, phảng phất như là do hàng tỉ chuôi tiểu kiếm rất nhỏ tạo thành, hướng phía bốn phương tám hướng phun trào. Linh Hồn Lực cảm ứng vừa đến lập tức đã bị thiết cắt thành hư vô, không cách nào cảm ứng được bản thân Diệp Trần, chỉ có thể dựa theo tính chất khí tức đặc biệt để phân biệt ra được người đó là ai mà thôi.

Điều này làm cho tất cả mọi người vô cùng khởi xướng, thế nhưng chân mày Diệp Trần lúc này hơi nhíu lại: “Vẫn không giết chết được hắn! Ngược lại hắn thật sự rất lợi hại, khó trách vào thời thượng cổ, rất nhiều dị tộc cường giả chỉ có thể bị phong ấn mà không cách nào giết chết được, gã Cự Ma Đế này chẳng những bị áp chế lưỡng trọng thiên cảnh giới, tinh khí thần cũng còn chưa khỏi hẳn thương thế, như cũ vẫn đang trong trạng thái suy yếu. Chỉ sợ là trước khi bị phong ấn, thực lực của hắn cũng không hề thua kém với Nguyên Hoàng tiền bối. Tu vi của ta lúc này không sai biệt lắm đã đạt đến mấy mươi vạn năm cấp bậc, chân nguyên cũng ở mức tương đối thế nhưng đem ra so sánh thì ma lực của hắn đích thật là vô cùng vô tận."

Ý niệm trong nội tâm Diệp Trần vừa hiện lên thì trong hư không chợt nổi lên gợn sóng, mấy chục viên huyết nhục có kích cỡ nhỏ chừng hạt đậu tằm theo trong không gian lách đi ra, Diệp Trần cũng nhìn ra những viên huyết nhục này có chất lượng cùng độ rắn chắc thật kinh người, mật độ thậm chí đã vượt qua Cực phẩm kim loại, đó là trạng thái sau khi đạt đến cực hạn áp súc, mỗi một hạt huyết nhục đều phát ra khí huyết chi lực mà so với vạn người bình thường đều cường đại hơn.

Các viên huyết nhục kia nhanh chóng kết hợp, sau đó bành trướng biến thành thân ảnh Cự Ma Đế.

"Ngươi!"

Cự Ma Đế chỉ tay về phía Diệp Trần mà trên mặt tràn đầy kinh sợ.

Đối phương luân phiên công kích khiến hắn bị hao tổn mất một phần ba tu vi, phải biết rằng ma lực của hắn cao tới mấy mươi vạn năm cấp bậc, tương đương với những Trung giai Ma tộc khổ tu Thiên cấp công pháp trong vài vạn năm, cái này còn là do tại thời khắc mấu chốt hắn đã đem đại bộ phận huyết vụ ngưng tụ lại, hình thành nguyên một đám huyết nhục, sau đó lại phải điên cuồng áp súc chúng lại thành các hạt huyết nhục nên ma lực bị tổn hao rất nhiều. Kể từ đó, mọi lực phá hoại của Diệp Trần đều trùng kích tại trên những viên huyết nhục, những viên huyết nhục có mật độ áp súc càng chặt thì thụ công kích càng nhỏ, bằng không, hắn thật không dám cam đoan rằng mình có thể sống sót qua đợt công kích vừa rồi.

"Trải qua sự tình vừa rồi, có lẽ ngươi đã có chút giác ngộ rồi ah."

Hiện tại, bất kể là phòng ngự hay công kích Diệp Trần cũng đều đã vượt qua đối phương, bất quá miễn cưỡng cũng đạt đến Thất Tinh cấp bậc. Tuy thực lực có thể gia tăng gấp bội nhưng ngược lại tu vi cảnh giới hoàn toàn không thể tăng lên tới Sinh Tử Cảnh tam trọng thiên, nguyên nhân là vì có quan hệ tới thân thể của hắn, bất kỳ một hạt tế bào nào trong thể nội hắn cũng đều ẩn chứa Ngũ giai Bất Hủ Kiếm Ý, dù là không sử dụng chân nguyên, không sử dụng hạch tâm Kiếm Ý, thì một quyền tung ra đều có thể đánh chết một gã Sinh Tử Cảnh Vương giả bình thường, tế bào nội thể ẩn chứa cường đại Kiếm Ý đã khiến cho Diệp Trần đối với sự khống chế lực lượng cũng đạt tới đỉnh phong, không thứ gì mảy may có thể giấu diếm được cảm ứng của hắn, loại cảm giác này giống như là một quyền đánh ra có thể tạo ra đến hai lần sát thương, có thể nói là “tâm ý hợp thể” nên có thể bộc phát toàn diện chiến lực.

Cho nên, kiếm pháp vừa rồi tuy là chân nguyên đã được khống chế và điều tiết ra rất ít nhưng uy lực lại gia tăng trên phạm vi lớn, cái này đã vượt xa cảnh giới của sự chi li, sự chi li đại biểu như một mảnh rất nhỏ, nhưng không có nghĩa là chất lượng của nó cũng nhỏ theo, một giọt nước nhìn như bình thường, nhưng nếu có thể đem lực lượng của nó dẫn phát ra hoàn toàn thì uy lực như trước vẫn hết sức kinh người.

Điều đó cũng không khỏi làm Diệp Trần nhớ tới một câu “thứ mục nát lại hóa ra thần kỳ”, trường hợp này cũng đúng là như thế. Cơ thể con người vốn chính là một cái tiểu thiên, năng lực tiềm ẩn là vô tận, kẻ nào cho rằng tiềm năng của mình đã dùng hết rồi thì kỳ thật tiềm lực còn ẩn sâu bên trong hắn vẫn chưa được thể hiện toàn bộ đi ra. Lực lượng bên ngoài có thể thông qua tu luyện, lực lượng nội tại kỳ thật cũng có thể tu luyện mà thành, nhưng loại tu luyện này không thể “thấy” được rõ ràng, chỉ có thể dựa vào tâm ý mà kích phát ra.

Lục Thiếu Du đã chém ra một kiếm thiêu đốt tánh mạng, Độc Cô Tuyệt cũng có thể chém ra một đao tràn ngập bi phẫn, tất cả đều là biểu hiện của một loại tiềm năng bộc phát, nhưng vấn đề chính là bọn hắn không cách nào khống chế được tiềm năng đó, chỉ có thể hành động theo bản năng mà thôi.

"Rất tốt, ngươi có thể đem ta bức đến trình độ như vậy thì cũng đã đầy đủ tự hào rồi, bất quá, Cự Ma Đế ta cũng có những thủ đoạn chưa thi triển đi ra, ta ngược lại muốn xem ngươi có thể thừa nhận một quyền toàn lực của ta hay không."

Hít sâu một hơi, Cự Ma Đế ánh mắt thập phần sâm lãnh.

Oanh!

Thiên Địa lắc lư, thân thể Cự Ma Đế nghiêng về phía trước làm ra một tư thái đầy hiếu chiến, một màn phát sinh khiến người ta phải kinh hoàng, tại trước người Diệp Trần thình lình xuất hiện một Cự Ma Đế khác, hắn tung một quyền đánh về hướng lồng ngực Diệp Trần, loại thủ đoạn này đã không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, cái gọi là “nhanh” đã không còn ý nghĩa ở trước mặt hắn nữa rồi.

Ánh mắt cùng vẻ mặt Diệp Trần lộ ra một ít ngưng trọng, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường, kỳ thật, dùng năng lực cảnh giới “trong tay không kiếm, trong nội tâm không kiếm” của hắn liền có thể ngăn trở một quyền này, nhưng hắn cũng muốn thử xem phòng ngự của bản thân mình đã đạt đến trình độ nào rồi.

Đôngggg!

Phảng phất như thanh âm nổi trống vang lên, một vòng rung động to lớn khuếch tán ra khiến cả người Diệp Trần văng đi ra ngoài. Thế nhưng, sắc mặt Cự Ma Đế lại hết sức khó coi khi một quyền này cũng chỉ có thể để lại một dấu vết nhẹ tại trên ngực Diệp Trần, phải biết rằng trước đó, Diệp Trần tuy có thể cùng hắn liều mạng vô số chiêu mà bản thân không tổn hao gì, nhưng đó chỉ là kết quả của sự liều mạng mà thôi, đối phương còn chưa từng hứng chịu qua một quyền của hắn.

“Công kích đối công kích” và “bị công kích” là hai chủng khái niệm bất đồng, thương thế tạo ra cũng tuyệt đối khác biệt hệt như ngày và đêm vậy.

"Ta không tin ah!" Cự Ma Đế lại là một quyền nữa đánh ra, khi một quyền này được đánh ra thì Cự Ma Đế đang ở phía sau rất xa cũng biến mất, mà ở trước người Diệp Trần lúc này tắc thì xuất hiện một Cự Ma Đế mới, nói cách khác loại tuyệt chiêu này của Cự Ma Đế chỉ có thể duy trì ở trạng thái hai người, không có khả năng xuất hiện ba phân thân Cự Ma Đế đồng thời.

Một quyền này, Cự Ma Đế đánh hướng về phía thủ cấp Diệp Trần.

"Ta cũng không ham để bị đánh như vậy." Đồ Ma kiếm quét ngang, Diệp Trần dùng lực của mình để hóa giải lực công kích của địch, đem nắm đấm của đối phương đẩy chuyển đi ra ngoài để nó đánh hướng về phía không trung.

Phốc! Sau đó, Diệp Trần vung kiếm chém ra khiến phân thân Cự Ma Đế bị phân thành hai nửa.

Bất quá, hai thân ảnh Cự Ma Đế tồn tại đồng thời làm cho một kiếm này của Diệp Trần cũng không thể làm hắn bị thương, trừ phi có thể một kiếm đánh trúng cả hai thân ảnh.

"Thời gian không còn đủ rồi, trước hết ta cần phải giết hết các tên Ma Vương khác."

Tâm niệm vừa động, một thanh lợi kiếm thẳng hướng Cự Ma Đế, đây là Cửu Cửu Quy Nhất kiếm thuật, bằng vào lực lượng phân tâm lưỡng dụng, Diệp Trần thi triển ra Ngự Kiếm Thuật đủ để cầm chân đối phương, còn bản thể của hắn tắc thì có thể thoát thân.

Thân thể đang ở giữa không trung chợt biến mất, lần nữa xuất hiện, Diệp Trần đã đứng bên cạnh một Vương giả Chân Linh thế giới cùng ba gã Ma Vương ở phụ cận, chỉ thoáng liếc qua, Diệp Trần liền chém ra một kiếm rồi quay người ly khai.

Phốc Phốc Phốc! Ba gã Ma Vương triệt để biến mất.

Sau một khắc, tại một nơi khác lại có 2 gã Ma Vương vẫn lạc, và cứ tiếp tục như vậy...

Trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Trần đã giết mười mấy tên Ma Vương, không một gã Ma Vương nào là một kiếm chi địch của hắn, hắn tuy không có năng lực nghiền áp sát sinh trên diện rộng như Từ Tĩnh, nhưng luận về hiệu suất thì vượt xa cả Từ Tĩnh, bởi vì bất kể là Tứ Tinh Ma Vương, Ngũ Tinh Ma Vương, hay cho dù là Lục Tinh Ma Vương đi nữa, đối mặt với hắn đều chỉ có một kết quả như nhau mà thôi, không hề khác biệt.

Một mình một kiếm, Diệp Trần thực hiện những động tác xoay người vô cùng hoa lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.