Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1269: Một kiếm



"Như thế nào, không dám sao?"

Nhạc Thần ngữ khí đầy vẻ khinh miệt.

Hỏa Điểu công tử cũng cười lạnh Diệp Trần, cho rằng ngoài miệng nói lợi hại nhưng thực động khởi võ, chỉ sợ là một công tử bột mà thôi, thực lực của Nhạc Thần hắn rất tinh tường, tại bên trong Sinh Tử Cảnh tam trọng thiên cảnh giới, ngoại trừ một số ít người ra, hắn cơ hồ không có địch thủ, Húc Dương kiếm pháp của hắn càng là dương cương bá liệt, vô kiên bất tồi, tại dưới tình huống không sử dụng chân nguyên cùng ý chí thì ưu thế càng lớn hơn.

"Tu luyện hơn ba tháng, thân thể ta cũng nhanh uể oải rồi, đã như vầy, ta cũng nên hoạt động một chút a!" Diệp Trần cũng không có ý định cự tuyệt, cũng không phải hắn nóng lòng muốn biểu hiện mình, mà là thuận theo bản tâm, bản tâm hắn nói cho hắn biết, nếu không tiếp nhận trận thi đấu này thì những phiền toái đằng sau nó hội sẽ tăng thêm nữa....

"Diệp công tử, cẩn thận một chút, cái tên Nhạc Thần này chẳng những kiếm pháp bá đạo, hơn nữa cũng là Luyện Thể cao thủ đấy." Lam Hân Nhi gặp sự tình “đã như thế” thì đành phải vụng trộm nhắc nhở Diệp Trần.

"Không sao đâu." Diệp Trần cũng không thèm để ý Nhạc Thần mạnh bao nhiêu, vì điều này đối với hắn không có ý nghĩa.

Lam Diệp hào dài hơn 380 mét, chỗ rộng nhất cũng là 130 mét, cao nhất là 90 mét, mở ra một cái cự đại Luyện Võ Tràng cũng rất dễ dàng.

Bên trên Luyện Võ Tràng có không ít người đang luận bàn, bọn hắn không hề sử dụng bất luận thứ chân nguyên cùng ý chí gì, thuần túy chỉ là dựa vào bên trên kỹ

nghệ võ học của mình mà thôi. Thoáng cái, hon trăm người đang tại Luyện Võ Tràng luận bàn không khỏi nhao nhao dừng tay, tò mò đi qua xem “chẳng lẽ có hai cấp nhân vật quan trọng luận bàn?”

"Không hổ là Thiên Vương cấp chiến hạm, so với Vương cấp chiến hạm bình thường thì không biết cao cấp hơn gấp bao nhiêu lần."

Trước khi cùng vị trung niên Vương giả kia nói chuyện phiếm một hồi, Diệp Trần biết rõ, Khôi Lỗi chiến hạm cũng chia ra đủ loại khác biệt, bình thường nhất chính là Vương Cấp chiến hạm, sau đó là Thiên Vương cấp chiến hạm, loại tốt nhất chính là Đế cấp chiến hạm, mười chiếc Ma tộc chiến hạm bên trong Trữ Vật Linh Giới của hắn, tựu chính là một loại bình thường nhất, thuần túy là dùng để chở người, ngay cả đồ vật chở theo cũng rất ít chứ đừng nói chi là Luyện Võ Tràng thật lớn như thế này rồi.

Diệp Trần nhìn ra được cái bề mặt của Luyện Võ Tràng này, cùng với trần nhà và vách tường bốn phía được bố trí rất nhiều trận pháp, có cường hóa trận pháp, đồng hóa lực trận pháp, hạ lực trận pháp, còn có cả trọng lực trận pháp nữa, dưới tình huống không sử dụng chân nguyên cùng ý chí thì muốn phá hư Luyện Võ Tràng là thập phần khó khăn, đương nhiên, cả đối với Luyện Thể Vương giả cũng bị cấm sử dụng khí lực. Chung quy, tất cả võ giả lên đây chỉ có thể vận dụng lực lượng cơ bản nhất của thân thể mà thôi.

"Ngươi nói sao, Húc Dương Kiếm Vương Nhạc Thần cùng với người trẻ tuổi này so kiếm pháp à?"

Nhiều người nhiều miệng, những người tại Luyện Võ Tràng chưa biết chuyện rồi cũng theo những bằng hữu của mình mà biết được ngọn nguồn sự tình.

"Nhạc Thần năm nay 55 tuổi, thành danh sớm hơn tất cả những người khác trong thập đại kỳ tài tại Hỏa Điểu tinh, Húc Dương kiếm pháp của hắn chẳng những bá

đạo dị thường, hon nữa lại được thiên hạ đồn là có tốc độ nhanh như ánh sáng vậy, mặc dù kỹ nghệ kiếm pháp của hắn không tính là đặc biệt nổi bật nhưng những kẻ từng đối mặt với Húc Dương kiếm pháp của hắn, rất nhiều trong số đó có thực lực cao hơn nhưng đều bị hắn đánh chết, hoặc là đánh bại."

"Người trẻ tuổi này tựa hồ cũng không yếu đâu, còn trẻ như vậy mà có thể tu luyện tới Sinh Tử Cảnh tam trọng thiên, không thể nghi ngờ là một đại thiên tài đây, Nhạc Thần muốn thắng hắn cũng chưa chắc dễ dàng như vậy."

"Rất khó nói, có người tuy có được thiên phú tu luyện, thế nhưng mà võ học thiên phú lại kém hơn một cấp bậc đấy."

Mọi người một bên nghị luận, một bên dò xét Nhạc Thần cùng Diệp Trần. Đương nhiên, chú ý nhiều nhất vẫn là nhằm vào Diệp Trần, dù sao đối với bọn hắn mà nói, Diệp Trần thật sự quá lạ lẫm rồi.

Tại trung ương Luyện Võ Tràng, Nhạc Thần cùng Diệp Trần đang đứng cách xa nhau chừng 3 Om.

"Một kiếm, ta chỉ cần một kiếm là đánh bại được ngươi."

Nhạc Thần thần sắc đầy tự tin, loại tự tin này có được là từ ở trăm ngàn lần bất bại.

"Nếu như ta là ngươi, tựu sẽ không nên nói những lời này." Diệp Trần thản nhiên nói.

"Lâm bá, người có thể nhìn ra ai trong bọn họ trên người có Kiếm Thế cường đại hơn không?" Lam Hân Nhi có thể cảm giác được, Kiếm Thế trên người Nhạc Thần chói chang như mặt trời sáng sớm, nhìn như bình thản nhưng lại ẩn chứa sức bật vô hạn, nhưng còn đối với Kiếm Thế của Diệp Trần thì nàng lại không thể dùng ngôn từ gì để hình dung về hương vị của nó, nó như có như không vậy, không có một dấu

hiệu nào để có thể tìm ra được.

Lâm bá nhíu mày nói: "Khó mà nói lắm, người trẻ tuổi kia tựa hồ có chút cổ quái." Kỳ thật, lão và Lam Hân Nhi cũng có nhận xét giống nhau, đó chính là có thể thấy được Kiếm Thế mạnh yếu trên người Nhạc Thần, nhưng lại nhìn không ra Kiếm Thế trên người Diệp Trần mạnh yếu thế nào, đây là điều rất không bình thường đấy.

"Chẳng lẽ hắn đã đạt đến cảnh giới ‘Trong tay không kiếm, trong lòng không kiếm’ chăng ?"

Lam Hân Nhi bỗng nhiên nghĩ tới một cái khả năng.

Có một lần, tỷ tỷ của nàng cùng nàng trò chuyện một ít về sự tình kiếm khách, nói rằng, tại trên Hỏa Điểu tinh này, chỉ có nàng cùng Kinh Hồng Công Tử là đạt tới cảnh giới “trong tay không kiếm, trong lòng có kiếm” mà thôi, khi đạt tới loại cảnh giới này, các nhược điểm bên ngoài của kiếm sỹ sẽ biến mất, khi xuất kiếm sẽ không tạo ra bất kỳ dấu hiệu nào, “tâm đến kiếm đến” mà đối phương không cách gì cản được.

Mà tầng cao nhất của cảnh giới này chính là “Trong tay không kiếm, Trong lòng không kiếm”, nếu như nói “Trong tay không kiếm, Trong lòng có kiếm” là nhược điểm bên ngoài biến mất, thì như vậy cái cảnh giới sau đó sẽ làm cho nhược điểm của tâm hồn cũng biến mất đi. Không chỉ vậy, tại cảnh giới “Trong nội tâm không có kiếm”, kiếm sỹ còn có thể khống chế và nội liễm được cả Kiếm Thế, ra tay giết người nhưng lại để cho người ta không cảm thụ được chút nguy cơ nào. Đe đạt đến loại cảnh giới này, chẳng những phải có đủ tố chất của một đỉnh cấp kiếm khách, còn phải có được tố chất của một sát thủ đỉnh cấp, trước khi giết người sẽ không có bất kỳ chấn động tâm linh nào.

“Diệp Trần đã đạt tới loại cảnh giới này sao?”

Lam Hân Nhi không quá tin chắn về việc đó, loại cảnh giới này đối với nàng mà nói là quá mức không thể tuởng tượng nổi rồi, ngay cả tỷ tỷ của nàng cùng Kinh Hồng Công Tử đều xa xa không đạt tới nổi.

"Nhạc Thần, bắt đầu đi! Đừng để cho ta thất vọng nhé."

Hai tay ôm ngực, Hỏa Điểu công tử mở miệng nói.

"Yên tâm, Nhạc Thần ta chưa bao giờ cùng đối thủ đánh liều. Húc Nhật Đông Thăng!"

Vừa dứt lời, Nhạc Thần đã xuất kiếm, kiếm vừa được rút ra đã đâm đi qua hướng Diệp Trần, một kiếm này nhanh đến siêu việt cảm ứng của thường nhân, phảng phất như trong tay hắn không nắm một thanh kiếm, mà là một “sợi ánh dương” sáng chói vậy, hiện tại sợi ánh dương này đang hung mãnh bắn tới hướng Diệp Trần.

Húc Dương kiếm pháp thức thứ nhất - Húc Nhật Đông Thăng.

Đối mặt một kiếm nhanh như ánh sáng của Nhạc Thần, Diệp Trần mặt không biến sắc, bảo kiếm bên hông vừa ra khỏi vỏ liền có thể chống đỡ “sợi ánh dương” kia, cuối cùng, tựa hồ như lúc hắn rút kiếm và xuất kiếm căn bản không đến một cái nháy mắt, loại tốc độ này tuy không bá đạo bằng Húc Dương kiếm pháp của Nhạc Thần, nhưng lại càng thêm trực tiếp, càng thêm để cho người ta phải phát lạnh.

Kenggggg ! Thanh âm kim loại bị đè nén vang lên, hào quang trên bảo kiếm trong tay Nhạc Thần tan biến hết rồi kịch liệt run lên, sau một khắc, bảo kiếm bay rời khỏi tay, Nhạc Thần cuồng phun ra một ngụm máu tươi, cả người hắn bay rớt ra ngoài, nếu cẩn thận quan sát liền có thể phát hiện cánh tay phải của hắn đã triệt để bị rủ xuống, mềm nhũn ra.

Cả Luyện Võ Tràng chợt lặng ngắt như tờ, bọn hắn không hề nghĩ tới Diệp Trần lại

có thể đánh bại Nhạc Thần, vô luận như thế nào cũng đều sẽ không nghĩ tới tràng cảnh Diệp Trần lại có thể miểu sát Nhạc Thần như vậy.

Nhạc Thần mạnh cỡ bao nhiêu thì sâu thẩm trong lòng bọn hắn đều biết, thậm chí thấu hiểu rất rõ, ở bên trong Hắc Tử Bí Cảnh, một mình một người hắn đã giết chết ba gã Ma Vưong Sinh Tử Cảnh tam trọng thiên cảnh giới, phải biết rằng ngay cả Sinh Tử Cảnh tam trọng Thiên Ma Vương bình thường nhất đều có thể là những tồn tại rất cường đại, trong bọn chúng, cơ hồ mỗi người đều là cường giả, không tồn tại bất kỳ kẻ yếu nào.

Thêm nữa, bản thân Nhạc Thần cũng là Luyện Thể Vương giả nên cường độ thân thể hết sức kinh người, dù là tại đây không cho phép dùng khí lực nhưng hắn cũng không ngại vận dụng ưu thế phương diện này. Thế nhưng tất cả bọn hắn đã nhìn thấy gì chứ, Diệp Trần chẳng những lại đánh cho bảo kiếm văng khỏi tay Nhạc Thần, càng làm cho hắn phải thổ huyết mà bay ngược ra sau, cánh tay phải tựa hồ tạm thời bị ‘phế bỏ’ rồi.

"Quá yếu, ngay cả nửa thành lực lượng của ta mà cũng tiếp không nổi!"

Diệp Trần trong nội tâm lắc đầu, “dòm đốm biết toàn thân”, thực lực của Nhạc Thần tại bên trong các võ giả trẻ tuổi của Hỏa Điểu tinh, nói như thế nào cũng đều có thể sắp xếp ở vị trí trước hai mươi, bất quá như vậy cũng thật sự tạm được. Thế nhưng, tại Chân Linh thế giới, dưới tình huống không sử dụng chân nguyên ý chí, thì những người có thể ngăn trở nửa thành lực của hắn có rất nhiều, Độc Cô Tuyệt cùng Tuyết Kiếm Vương càng là các nhân tài kiệt xuất trong đó, đối với lực lượng khống chế thì bọn hắn có thể đem những người khác bỏ xa ở phía sau.

Đối với “Lực lượng khống chế”, những từ này tựa hồ như nói về một sự việc nào đó rất mông lung, nhung khi chính thức đi vào cái “cung điện Lực lượng khống chế” này thì Diệp Trần mới hiểu được, đây là một loại Lực lượng có thể giúp cho võ giả trở nên thập phần đáng sợ, họ gần như đang bước trên con đường của Thần linh

vậy. Lực lượng bản thân càng cường đại bao nhiêu thì lực lượng khống chế càng khó đạt được bấy nhiêu, cho nên, một khi không thực sự đạt đến loại cảnh giới nhất định thì đối với “lực lượng khống chế” cũng sẽ không được ổn định. Một minh chứng rõ nét nhất chính là, sau khi Độc Cô Tuyệt trải qua tâm tình kích động quá khích, đã có thể tại trong thời gian ngắn mà bộc phát ra tiềm lực kinh người, nhưng về sau, loại tiềm lực này chỉ lưu lại được một bộ phận nhỏ, một bộ phận khác lại tiếp tục ẩn sâu vào trong người, cả Tuyết Kiếm Vương cũng là như thế. Sau khi Diệp Trần trải qua cuộc chiến sinh tử đã triệt để tiến nhập vào cái “cung điện” này, mà biểu hiện của cái cảnh giới này tựu chính là, mỗi hạt tế bào có thể ẩn chứa ý chí cường đại hơn hẳn so với người khác, bởi vì khi đó hắn đã có thể khống chế được những tế bào ý chí này rồi.

Bản thể Từ Tĩnh là Hoàng Kim cự long, bản thể lực lượng so với bất luận kẻ nào cũng đều cường đại hơn không ít, nếu một khi nàng tiến vào được cái cung điện này thì thực lực sẽ bạo tăng mấy chục lần cũng có thể, đáng tiếc, cũng chính bởi vì bản thể lực lượng quá mức cường đại nên khi nàng muốn đạt tới cái cảnh giới này sẽ gặp phải khó khăn hơn trăm ngàn lần so với thường nhân.

Diệp Trần suy đoán, nhân loại, hẳn là chủng tộc có thể tiến vào cái cảnh giới này dễ dàng nhất.

Cũng không thèm nhìn đến Nhạc Thần, Diệp Trần quay người đi ra khỏi Luyện Võ Tràng, các phiền toái đã được giải quyết, như vậy cũng không tất yếu phải ở chỗ này mà tiếp nhận ánh mắt của mọi người.

"Ngươi..." Nhạc Thần đang muốn đứng người lên tiếp tục chiến đấu, thế nhưng khi hắn vừa đứng người lên thì cánh tay phải và ngực phải liền toàn bộ bị bạo liệt ra, huyết vụ tuôn tràn ngập, thân thể lần nữa té ngã trên đất.

Hỏa Điểu công tử bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ, thế cho nên khi Diệp Trần ly khai Luyện Võ Tràng, hắn đều không nói gì, cũng không muốn qua muốn ngăn

cản đối phương ly khai.

"Kiếm pháp này thật sự quá kinh khủng, chỉ là đơn thuần so kiếm mà rõ ràng có thể đem Nhạc Thần làm bị thương đến bực này tình trạng, nếu là cuộc chiến sinh tử thì Nhạc Thần chẳng phải là chết rồi sao."

"Một kiếm miểu sát, cái này tựa hồ chỉ có Kinh Hồng Công Tử mới có thể a! Có đủ khoa trương đấy."

Mọi người nghị luận nhao nhao mà tâm tình rất kích động,

"Đáng sợ!" Lâm bá hít sâu một hơi, tâm tình đang bằng phẳng chợt rung chuyển.

"Lâm bá, một kiếm này có cái gì huyền ảo vậy?" Nói thật, đây là lần đầu tiên Lam Hân Nhi nhìn thấy loại quyết đấu kiếm khách ‘kinh tâm động phách’ này, một kiếm phân sinh tử, nghiêm túc mà nói, cùng so với kiếm pháp của tỷ tỷ thì kiếm của Diệp Trần càng lộ ra vẻ dứt khoát gọn gàng, không chút nào dây dưa dài dòng, càng phát ra lăng lệ ác liệt cùng hung hiểm.

Lâm bá lắc lắc đầu nói: "Xem ra, ta đã quá xem thường hắn rồi, một kiếm này, ta cũng nhìn không ra cái gì cả, chỉ biết ẩn chứa trong một kiếm này chính là chấn động lực lượng mà thôi."

Hắn đã có chút hối hận, trước đó mình tựa hồ đã có chút lỗ mãng rồi, như vậy đã đắc tội với một kiếm khách có tiền đồ vô lượng, thật sự không phải một cách làm đúng đắn.

"Nhị tiểu thư, nếu ngươi có thể học được kiếm thuật từ hắn, nói không chừng có thể làm cho ngươi đạt tới trình độ của đại tiểu thư đấy." Bất quá hắn cảm thấy còn có cơ hội đền bù tổn thất, đó chính là để cho Lam Hân Nhi tiếp xúc gần với đối phương, nếu “bỏ qua cái thôn này thì sẽ không đến được cái quán trọ kia” rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.