Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1309: Kiếm vực tứ trọng hậu kỳ



Không có bất kỳ lời nói nhảm nào, sau khi biến thân hoàn tất, thân ảnh Dương Đình đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lần nữa đã đến trước người Diệp Trần, long trảo nắm chặt, Dương Đình một quyền oanh hướng về phía thủ cấp Diệp Trần, mãnh liệt cuồng phong vô cùng bá liệt hiện lên thẳng tắp trùng kích đi ra ngoài.

Đ...A...N...G...G!

Hoả Tinh văng khắp nơi, một thanh trường kiếm màu đỏ thẫm đón đỡ lấy nắm của đấm Dương Đình, nắm đấm cùng trường kiếm vừa tiếp xúc đã bộc phát ra sóng xung kích mãnh liệt, ầm ầm khuếch tán.

"Hắc hắc!"

Dương Đình nhếch miệng cười, cái đuôi đằng sau phảng phất như một cây trường mâu mạnh mẽ đâm về hướng lồng ngực của Diệp Trần, cái đuôi nguyên bản chỉ dài hai mét, nhưng lúc này đã kéo thẳng dài ra đến hơn ba mét, từ thô to cỡ bắp chân đã nhỏ trở lại cỡ bắp tay, làm cho người ta có cảm giác nó có thể xuyên thủng vạn vật.

"Không tốt."

Một số người kinh hô, Diệp Trần đã dùng trường kiếm để đón đỡ nắm đấm của Dương Đình, căn bản không thể rút về kịp để đối phó cái đuôi kia, theo lời mà nói, nếu cưỡng ép dùng tay trái để đón đỡ thì sẽ bị xuyên phá bàn tay, dù sao dưới tình huống không có vũ khí thì ngay cả Luyện Thể Vương giả cũng ngăn không được cái đuôi của Dương Đình, nó hoàn toàn có thể so với thần binh lợi khí.

Nhưng rất nhanh sau đó, mọi người đã nhận ra mình đã sai, bọn hắn ngăn không được cái đuôi này nhưng không có nghĩa là Diệp Trần không ngăn được, chỉ thấy tay trái hắn vừa lóe lên đã nắm chặc lấy cái đuôi rồng thô to kia, long vĩ có tốc độ cùng với lực lượng không giống với của người bình thường, bàn tay Diệp Trần thiếu chút nữa đã bị mài phá nát mất, cũng may Diệp Trần đã dùng tới tứ trọng kình lập tức tác dụng lên đuôi rồng để tiêu trừ lực đạo phía trên nó, khiến cho cái đuôi rồng này vẻn vẹn chỉ run run nhúc nhích, sau đó liền mềm nhũn ra.

"Cái gì?"

Đồng tử mắt Dương Đình thu nhỏ lại, hắn cũng không nghĩ tới, Diệp Trần rõ ràng có thể trong thời gian ngắn như vậy mà bắt được cái đuôi của hắn, còn biết rõ thời điểm hắn tung quyền ra, cái đuôi đã vận sức sẵn trước đó và chờ phát động, khoảng thời gian này không cao hơn một phần ngàn lần nháy mắt, đối với người bình thường mà nói, muốn bắt được cái đuôi này thì ngay cả thời gian phản ứng cũng đều không có được.

Ầm ầm!

Xương cốt bạo vang, cánh tay trái Diệp Trần mơ hồ bành trướng lên một vòng, cơ bắp tràn ngập sức bật, sau một khắc, cánh tay trái Diệp Trần phát lực hung hăng hướng bên trái quật mạnh.

Dương Đình chỉ cảm giác thân thể của mình căn bản không còn tự chủ được nữa, cả người bị kéo bay đến bên trái, cái đuôi bị kéo căng đến thẳng tắp, đến đây vẫn chưa xong, hệt như đang vung chùy, Diệp Trần nắm lấy cái đuôi hắn mà trong nháy mắt đã quăng xoay tròn mấy chục đến trên trăm vòng, tốc độ càng lúc càng nhanh, về sau thì hệt như là ảo ảnh. Căn bản đã không còn phân biệt rõ Dương Đình đã bị xoay tròn bao nhiêu vòng rồi.

Hâyyyyy aaaaaaaa!

Kình phong như đập vào mặt, Diệp Trần hướng phía dưới lao xuống, lúc còn cách luận võ đài không đến trăm mét, Diệp Trần buông tay phải đang cầm chặt Đồ Ma kiếm ra, rồi cả hai tay nắm lấy cái đuôi của Dương Đình, hung mãnh đập nện xuống bề mặt võ đài.

Ầm ầm!

Toàn bộ luận võ đài lắc lư thoáng một hồi, đồng thời một vòng sóng xung kích hình tròn mạnh mẽ khuếch tán ra.

Bên ngoài Luận võ đài và bên ngoài Hoàng kim đại môn, tất cả mọi người đều kinh sợ đến trợn mắt há hốc mồm, thật lâu không cách nào khép kín.

Bạo Long Dương Đình, rõ ràng đã bị người ta xem như Lưu Tinh Chùy mà hung hăng đập nện ở trên đài tỷ võ, điều này bất kể như thế nào đều có chút hoang đường, tương ứng cũng mang đến cho bọn hắn rung động mãnh liệt. Cả thân thể hệt như là bị điện giật vậy, tóc gáy đều bị dựng lên và da đầu trở nên tê dại.

"Quá điên cuồng, cho tới bây giờ chỉ có Bạo Long Dương Đình mới đối đãi với người khác như vậy, không thể tưởng được sẽ có người đối đãi như vậy với hắn."

Đang lúc mọi người nghị luận thì đám người Lục Văn Tú, Yến Phi Hoa, Lý Dật Phong, Tiêu Tế Vũ, Triệu Vô Khuyết hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng đều biết Diệp Trần có nhãn lực rất lợi hại, thật không nghĩ đến nó lại lợi hại đến trình độ bực này, tại trong mắt người khác, Dương Đình lập tức dùng cái đuôi công kích như vậy chính là một sát chiêu, nhưng ở trong mắt Diệp Trần, hết lần này tới lần khác nó là những sơ hở, tựa hồ ở trước mặt hắn, một tia sơ hở cũng không được phép để bại lộ, nếu không bản thân sẽ gặp phải đả kích nặng nề từ hắn.

Thân thể lơ lửng ở giữa không trung, Diệp Trần đột nhiên giơ tay phải lên cao rồi vung hướng xuống dưới.

Trước đó, Đồ Ma kiếm được Diệp Trần buông ra đã không ngừng biến ảo thành chín chín tám mươi mốt đạo bóng kiếm, 81 đạo bóng kiếm này lại ngưng tụ cùng một chỗ mà biến thành một thanh trường kiếm có hào quang nội liễm.

CHÍU...U...U!

Trường kiếm phi tốc bắn về phía Dương Đình đang nằm ở trên mặt sàn, những động tác liên hoàn này được Diệp Trần hoàn thành chỉ trong chốc lát, thân thể Dương Đình vừa thoáng đứng thẳng lên đã bị trường kiếm đâm rách thủ cấp, nhưng nhờ lực phòng ngự mạnh nên bất quá trường kiếm chỉ có thể đâm thủng vào nửa tấc mà không cách nào tiếp tục đâm vào sâu hơn.

Ngangggggg!

Tiếng rồng ngâm cao vút vang lên, trường kiếm bị chấn động bay ra ngoài, rơi trở lại vào trên tay Diệp Trần.

Sắc mặt tái nhợt, Dương Đình chậm rãi đứng lên.

Miệng vết thương trên đầu của hắn đã liền lại.

"Thật lâu rồi ta không bị người khác đối đãi như vậy, ngươi rất may mắn nhưng cũng rất bất hạnh, bởi vì ngươi đã chọc giận ta rồi." Dương Đình đứng lên mà ánh mắt dần dần lạnh như băng.

"Đây là chiến đấu, chỉ có thắng hoặc bại mà thôi."

Diệp Trần âm thầm cảm thán phòng ngự của đối phương, một cú đập nện lúc trước kia có uy lực lớn đến không tính được, tạm thời không đề cập tới, nhưng là cửu cửu quy nhất kiếm thuật đằng sau đó chính là một trong những sát chiêu của Diệp Trần, nó có lực đâm xuyên rất kinh người, cho dù là một đám tinh anh thiên tài đứng xếp thành một hàng cũng đều có thể bị đâm xuyên qua hết thảy. Thế nhưng đối mặt với Dương Đình, lại chỉ có thể có đâm rách đầu của đối phương mà thôi, như vậy liền có thể tưởng tượng ra, phòng ngự của đối phương đến tột cùng đáng sợ và khoa trương đến cỡ nào.

"Đích thật là chiến đấu, cho nên ta mới nói như vậy."

Khủng bố long uy bộc phát, trong phạm vi mấy vạn dặm, hư không chốc lát đã bị đông cứng lại, bất kỳ vật thể gì ở vào bên trong cái phạm vi này đều thừa nhận lấy áp lực khó có thể tưởng tượng được, ngay cả ánh sáng ở chỗ này cũng sẽ bị hạ thấp tốc độ, hơn nữa sẽ càng ngày càng chậm, đây chính là tác dụng của long uy Cự Long có ẩn chứa Long ý chí.

Ầm ầm...

Dương Đình bộc phát long uy, đồng thời Diệp Trần cũng toàn lực vận động Kiếm Vực, Kiếm Vực chính là kiếm khách lĩnh vực, hiện tại, Kiếm Vực của Diệp Trần đã đạt tới đệ Tứ trọng hậu kỳ, khoảng cách đến Tứ trọng đỉnh phong bất quá chỉ còn một bước ngắn. Long uy mãnh liệt cùng Kiếm Vực va chạm vào nhau liền lập tức phát ra thanh âm phá toái, sau đó cả hai triệt tiêu lẫn nhau mà suy yếu dần.

"Long uy của Dương Đình bị triệt tiêu!?, là Tứ trọng hậu kỳ Kiếm Vực đấy!"

Có người nhịn không được nói ra.

Lĩnh vực chính là thành tựu của một võ giả, lĩnh vực càng mạnh, nói rõ tư chất của võ giả càng cao, người bình thường cho dù có tiêu phí thời gian gấp mười hay gấp trăm lần, cũng không có biện pháp có được lĩnh vực quá mạnh mẽ.

Sinh Tử cảnh phân ra Cửu trọng thiên cảnh giới, lĩnh vực cũng được chia ra cửu trọng, bất quá lĩnh vực so với Sinh Tử cảnh cảnh giới còn khó tu luyện hơn rất nhiều, có thể nói trong vũ trụ tinh không này, chỉ có một ít cường giả vô địch đạt tới siêu cấp Sinh Tử cảnh Cửu trọng thiên, nhưng họ cũng không có biện pháp đem lĩnh vực tăng lên tới cửu trọng, tuyệt đại bộ phận đều dừng lại tại thất trọng, có thể đạt tới bát trọng thì rải rác không có mấy người chứ đừng nói chi là cửu trọng rồi.

Còn Diệp Trần mới chỉ là Sinh Tử cảnh Tam trọng thiên đỉnh phong cảnh giới nhưng lại luyện được đến Tứ trọng hậu kỳ Kiếm Vực, không hề nghi ngờ rất kinh người, hai mươi người ở đây, lĩnh vực đạt tới tứ trọng cũng có rất nhiều, ước chừng có đến 14 người, nhưng trong số 14 người này, chỉ có bảy người là có tứ trọng sơ kỳ lĩnh vực, năm người là tứ trọng trung kỳ lĩnh vực, hai người là tứ trọng hậu kỳ lĩnh vực, tăng thêm Diệp Trần nữa là có ba người.

Thấy Diệp Trần có được Tứ trọng hậu kỳ Kiếm Vực, trên mặt Dương Đình liền hiện lên một vòng dị sắc, sau một khắc, hắn không chút lựa chọn mà tung ra một quyền oanh hướng Diệp Trần, thiết khí kình hình rồng màu đen lạnh lẽo khắc nghiệt tỏa ra.

Tứ giai Thánh Long quyền!

Nhưng không biết vì sao đạo khí kình hình rồng màu đen trông rất sống động này chưa kịp tới gần Diệp Trần thì đã bị một đạo kiếm mạc màu xanh biếc chém đứt thành mấy đoạn, ngọn lửa màu xanh biếc không ngừng thiêu đốt lấy tàn dư quyền kình kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.