Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1441: Chí tôn



Gã Ma Tộc Nguyên soái trẻ tuổi đang chống lại Thanh Y Hoàng, còn Ma Tộc thập Đại nguyên soái thì đưa ánh mắt đặt ở trên người thập Đại nguyên soái Nhân Tộc. Thân là Nguyên soái, bọn hắn không chỉ có thực lực mạnh, ít nhất cũng là đỉnh cấp hoàng giả, mà trọng yếu hơn cả là bọn họ có cái nhìn đại cục, đã có thể mang binh đánh giặc thì phải có thực lực rất mạnh, bằng không thì đã không thể trở thành Đại nguyên soái được rồi.

Trên căn bản, bất kể là Đại nguyên soái hay tinh cấp Nguyên soái, đối thủ của bọn họ đều là cùng tầng thứ, đối với bọn họ mà nói, việc đánh giết một Nguyên soái còn hữu dụng hơn so với đánh chết một trăm tướng quân, bởi vì cái gọi là “tướng đối tướng, binh đối với binh”, trên chiến trường run động, nguy hiểm cũng không quá lớn như trong tưởng tượng, nếu không gặp phải cường giả đồ sát thì chỉ cần vận khí không kém, hy vọng sống sót sẽ vượt qua một nửa.

"Giết!"

Ở bên này, Kim Thương nguyên soái vừa vung tay lên, đại lượng binh sĩ xông tới, bao gồm cả năm người Diệp Trần.

Lúc này, Xích Phong Đế đã không còn thái độ dễ dãi như trước, chỉ còn lại trầm trọng cùng sát cơ, hắn đã từng có một người bạn tốt bị chết trong chiến tranh, chỉ còn lại một mình hắn. Còn Thạch Nhân Đế là lớn tuổi nhất, cũng đã có rất nhiều bằng hữu bị vẫn lạc, đối với một số Sinh Tử Cảnh vương giả chưa từng tham chiến mà nói, việc họ tham gia chiến tranh là vì mục đích phát tài, hoặc là tôi luyện, còn đối với những người Xích Phong Đế, Thạch Nhân Đế, tham gia chiến tranh chính là báo thù, không có bất kỳ mục đích nào khác.

Rầm rầm rầm rầm rầm...

Đại lượng binh sĩ đầy trời, phảng phất như sóng biển đánh sâu vào một chỗ, trong nháy mắt, tựu đã có hơn mấy trăm ngàn người vẫn lạc, thể xác rơi xuống giống như trời mưa vậy.

"Chết đi!"

Xích Phong Đế hai mắt bắn ra sát ý kinh người, quạt sắt vung ra mang theo tam sắc quang mang, quét ngang tứ phía, nhất thời, một đám dị tộc binh sĩ toàn bộ bị chấn thành tro bụi, lực sát thương mạnh đến mức có thể nói là kinh khủng.

Tuyết Không Đế mặc dù yếu nhược hơn rất nhiều so với Xích Phong Đế, nhưng cũng là Tam Tinh tướng quân, hàn băng chưởng pháp vừa thi triển ra đã làm từng tên dị tộc binh sĩ đông thành tượng đá, vỡ nát thành phấn vụn.

Về phần Thạch Nhân Đế, tốc độ giết địch của hắn cũng không thể yếu hơn so với Xích Phong Đế, thậm chí còn muốn mạnh hơn một đường, hắn căn bản không hề phòng thủ, mà giống như một con hổ lao vào bầy dê vậy, không người nào có thể ngăn cản, đại lượng công kích rơi vào trên người hắn cũng giống mưa bụi mà thôi, phải biết rằng Thạch Nhân Đế mạnh nhất chính là khả năng phòng ngự, nếu không thì đã không có cái danh hiệu Phong Đế Vương Giả Thạch Nhân Đế này rồi.

Hỏa Tước Đế thì kế thừa Hỏa Hồng Bá Thể của Phượng tộc, cùng đồng dạng với Hỏa Hồng Bá Thể của Chu Tước Vương tại Thần Chi Nhạc Viên. Nhưng Hỏa Tước Đế lại tu luyện tinh thâm gấp trăm lần so với Chu Tước Vương, cả người nàng đỏ bừng lên giống như một khối kim cương màu đỏ thẫm vậy, hồng sắc quang mang mãnh liệt bao phủ toàn bộ ngoài da thịt, đại lượng công kích vừa trúng phải lập tức bị bắn ngược ra, căn bản không cách nào đả thương được nàng. Mà hoả diễm trường thương nàng đang cầm trên tay cũng giống như là một con Hỏa Long, không ngừng tịch quyển tàn sát bừa bãi, giết tới chỗ nào, nơi đó lập tức tỏa ra hoả diễm ngất trời, địch nhân tử vong vô số.

Bất quá dù bốn người họ có giết nhiều địch nhân hơn nữa, mãnh liệt hơn nữa cũng vẫn kém hơn Diệp Trần, nếu như nói bốn người họ là Mãnh Hổ, thì Diệp Trần chính là Độc Long. Không sai, phải gọi là Độc Long, “độc” ở đây không phải là “âm độc ác độc”, mà là quá mức sắc bén. Hắn không ra tay thì thôi, một khi xuất thủ thì chính là một cuộc tai nạn đối với địch quân. Không có thi triển Siếp Na Huy Hoàng, Siếp Na Huy Hoàng là đòn sát thủ của Diệp Trần, hơn nữa cũng không phải là đặc biệt mạnh trên phạm vi công kích lớn, Diệp Trần thi triển chính là Phần Thiên Chân Kiếm cùng Nhật Tinh Hóa Cực.

Phần Thiên Chân Kiếm mạnh ở phía hậu lực, đợt công kích thứ nhất chỉ giết một vài tên, nhưng khi đợt thứ hai nổi lên liền có một mảng lớn địch quân bị diệt sát, quả thực là tai nạn. Còn Nhật Tinh Hóa Cực thì chí cương chí dương, vô kiên bất tồi, phảng phất là kiếm pháp cương mãnh nhất thế gian, lực sát thương tất nhiên cũng là cương mãnh nhất, binh sĩ dị tộc đối mặt với Diệp Trần, chỉ cảm thấy phía trước mặt là một vòng Thái Dương màu đen khổng lồ, còn bọn hắn thì tựa như những con thiêu thân đang lao đầu vào lửa vậy, rối rít bị đốt cháy thành hư vô, đến hài cốt cũng không còn.

"Trời ơi, thống lĩnh của chúng ta quá mãnh liệt rồi! Quả thực là càng quét a!"

Chi đội ngũ này của Diệp Trần thấy thống lĩnh của mình mạnh như vậy, cả đám trợn mắt há mồm kinh hãi, bọn hắn cho rằng Diệp Trần chẳng qua là Tử Kim thống lĩnh bình thường, mạnh nhất cũng chỉ tương đương với tướng quân mà thôi.

"Đừng nói nhảm nữa, giết đi! Giết càng nhiều thì cống hiến càng nhiều đấy."

...

"Kim Thương lão tặc, lần này chính là lúc ngươi dâng hiến tính mạng cho ta đấy."

Một gã Ma Tộc Nguyên soái thẳng hướng Kim Thương nguyên soái, sau lưng hắn hiện ra một pho tượng Ma Thần hư ảnh, đen nhánh một mảnh, phảng phất có thể cắn nuốt cả thần thánh trong Tinh Không, trông thật kinh người.

"Ngược lại chính là ngươi đấy."

Kim Thương nguyên soái tay khẽ vẫy, một cây trường thương màu vàng ra hiện tại trên tay, thân hình chợt lóe lên, Kim Thương nguyên soái trong nháy mắt đã hiện ra tại phía trước đối phương, đâm tới một thương.

Oanh!

Thật giống như siêu cấp tinh cầu nổ tung, khu vực nghìn vạn dặm quanh thân hai người mặc dù không có người nào, nhưng như cũ vẫn có một số người ở cách khá xa nơi đó bị sóng xung kích lan tới đánh chết, khu vực mà hai người hắn chiến đấu bao trùm suốt mấy ngàn dặm.

"Chúng ta đến phía trên đánh một trận đi."

Kim Thương nguyên soái cầm trường thương màu vàng, hướng phía khu vực cao hơn, bay đi.

"Chạy đi đâu."

Gã Ma tộc liền đuổi theo.

...

Chiến trường giờ đây trông như một bàn cờ, tràng cảnh chém giết dọc ngang, mà ở trên bầu trời xa xa, có mấy chục thân ảnh cũng đang quan sát chiến trường, bọn họ không phải là người thật, mà là một loại hư ảnh giống tinh cầu khổng lồ vậy, bọn họ giống như những thần linh, những vị Thần khổng lồ, từng vị đưa ánh mắt nhìn xuống giống như người quản lý nhân sinh vậy, trên mặt mặt không một chút biến đổi nào, thật sự không giống như nhân loại.

Đối với bọn họ mà nói, chiến trường chính là một bàn cờ, và bọn họ chính là những chơi cờ, một, hai hay thậm chí là ngàn vạn con cờ tử vong thì đối với bọn họ mà nói cũng không làm ảnh hưởng đến toàn cục, bởi vì thắng bại quyết định trong chiến tranh không phải nằm ở những con cờ, mà là ở người đánh cờ, có đôi khi vì một phần ích lợi, bọn họ cũng có thể hy sinh những con cờ, chỉ cần đáng giá là được.

Bọn họ chính là những Chí Tôn, là những người mạnh nhất trong vũ trụ trong tinh không.

Bất kể là đối với chủng tộc nào, Chí Tôn bao giờ cũng là nhân vật trọng yếu nhất, một chủng tộc có cường thịnh hay không là hoàn toàn phụ thuộc vào việc bọn họ có bao nhiêu Chí Tôn. Vì vậy cũng có thể thấy được, một chủng tộc dù có chiến lực bình quân hơi yếu nhược một chút thì cũng chưa nói lên được chuyện gì, nếu số lượng Chí Tôn của bọn họ nhiều hơn so với những chủng tộc khác, như vậy cái chủng tộc này dù có nhỏ yếu hơn nữa cũng vẫn là siêu cấp chủng tộc, bất luận kẻ nào cũng sẽ không coi thường, mà cũng không dám coi thường đấy.

Nhân Tộc thì có chút phức tạp hơn.

Nếu nói về bình quân chiến lực, Nhân Tộc ngay cả 5 thứ hạng đầu cũng không đạt tới nổi, nhưng nếu bàn về số lượng Chí Tôn thì cũng chỉ có Ma Tộc là có thể so sánh, ngay cả Tà Linh Tộc cùng Dạ Xoa Tộc cũng không có khả năng, hai chủng tộc này nhìn như có bình quân chiến lực cực kỳ cao, nhưng nếu dưới tình huống đơn phương đối mặt với Nhân Tộc là sẽ tuyệt đối bị thất bại thảm hại, không có bất kỳ hy vọng chiến thắng nào.

Đây là bởi vì cái gọi là “một núi không thể chứa hai cọp”, Ma Tộc Chí Tôn mặc dù có nhiều, bình quân chiến lực của các tộc viên lại cao, nhưng bọn hắn sao lại cho phép Nhân Tộc chiếm cứ tứ đại sinh mệnh tinh vực, là địa phương tốt nhất trong cả vũ trụ này, như vậy hẳn là “cầu chúc” cho Ma Tộc bọn hắn sớm diệt vong rồi. Sự tồn tại của Nhân Tộc không thể nghi ngờ chính là trở ngại lớn nhất cho sự phát triển của bọn hắn, cho nên bọn hắn luôn muốn tận diệt Nhân Tộc, hoặc là nô dịch cả Nhân Tộc, muốn trách chỉ có thể trách Nhân Tộc quá cường đại, tốc độ sinh sôi quá nhanh mà thôi, thỉnh thoảng còn sinh ra những kinh tài tuyệt diễm, có thể uy hiếp sự tồn tại của cả Ma Tộc.

Vùng hư không phía sau Ma Tộc, từng cái hư ảnh từ từ trở nên chân thật, cuối cùng hóa thành từng đạo bóng người vô cùng đáng sợ, không gian quanh thân tựa hồ không chịu nổi khí tức của bọn hắn, phát ra thanh âm nổ tung như sét đánh, một luồng sóng rung động khuếch tán ra tựa như một hòn đá rơi xuống mặt nước vậy.

"Đến phiên chúng ta tham chiến rồi."

Một nữ Ma Tộc Chí Tôn trông như môt pho tượng, lạnh lùng nói, sau lưng ả có một đôi cánh màu đen khổng lồ, không sai biệt lắm cùng Mộ Dung Khuynh Thành, nhưng so với Mộ Dung Khuynh Thành thì hoa lệ hơn, nguy hiểm hơn rất nhiều. Trừ việc đó ra, đôi cánh sau lưng nàng không phải là một đôi, mà là ba đôi, ba đôi cánh trên dưới cùng phe phẩy làm gió lốc đáng sợ tràn ngập ra, lúc này, đôi mắt màu vàng của ả như nhìn thấu thời không, rơi vào trên người những Nhân Tộc Chí Tôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.