Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 306: Sáu tháng sau (2)



La Hàn Sơn nhìn Diệp Trần nhăn mày lại, mở miệng nói:

- Ta và Chu Mai còn có việc, các ngươi trò chuyện trước, có thời gian sẽ trở lại thăm ngươi.

Nói xong, cùng Chu Mai rời khỏi.

Diệp Trần cười khổ một tiếng, ngồi đối diện với Từ Tĩnh, phải tìm một ít chuyện để nói, bằng không rất xấu hổ.

- Còn nhớ chuyện từ phòng đấu giá Tây Bắc trở lại, ta cho ngươi mượn tay Đoán Thể Công Pháp!

Diệp Trần nhắc lại chuyện cũ.

- Ừm.

Từ Tĩnh an tĩnh lắng nghe.

Trời bắt đầu tối, Diệp Trần đưa Từ Tĩnh đến ngọn núi của nàng.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Buổi chiều ngày thứ hai.

Trong phòng tràn đấy huyết kim sắc khí tức, cổ hơi thở cực độ dày đặc này, ngửi một cái, khiến thân thể dào dạt, tinh thần tăng gấp bội.

Trong tầm mắt, trên mặt đất căn phòng có thêm một vại nước, bên trong hoàn toàn bị huyết kim sắc bao trùm, lướt qua nửa trong suốt, Diệp Trần có thể thấy một cây Huyết Dương Hoa đang sinh trưởng trong đó.

- Đã đến lúc cần dùng tới ngươi!

Chân khí như đao, Diệp Trần mở bùn đất, lấy đóa Hỏa Hậu Huyết Dương Hoa ba nghìn năm ra.

Kéo xuống một cánh hoa nhỏ, Diệp Trần hít sâu một hơi, nuốt vào miệng, rồi ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu luyện hóa dược lực.

Ba ngày trôi qua, trên người Diệp Trần hiện lên huyết kim sắc khí tức, từng đoàn tựa như băng, đây là do dược lực dư thừa, tràn ra bên ngoài.

- Không hổ là Hỏa Hậu Huyết Dương Hoa ba nghìn năm, rốt cuộc đánh giá thấp dược hiệu của nó. Chỉ là một cánh hoa nho nhỏ, liền để khí huyết bổ sung hoàn toàn, đồng thời nâng cao một bước, đáng tiếc còn có một phần dược lực tràn ra, láng phí quá.

Mở hai mắt ra, trên mặt Diệp Trần mang theo vẻ tiếc hận, nếu như là Từ Tĩnh, sẽ không gặp phải loại tình huống này, xem ra, phải tìm cơ hội đưa một ít qua mới được. Nguồn truyện: Truyện FULL

Phía trước trải qua bảy tháng bế quan, khí lực của Từ Tĩnh vượt qua mười vạn cân, bỏ xa Diệp Trần ở phía sau, khí huyết cường thịnh, cường giả Tinh Cực Cảnh đều kém hơn, nếu không phải Tiểu Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp còn hữu dụng, toàn bộ đưa cho bọn ta cũng được.

- Bất quá khí huyết tuy rằng đầy đủ, nhưng di chứng vẫn chưa tiêu trừ triệt để, Huyết Bạo Thuật tạo ra thương tổn đối với võ giả không thể chỉ có một chút như vậy.

Diệp Trần không có cấp bách nhất thời, có vài thứ, phải gánh chịu hậu quả, đây là sự tình không thể tránh được.

Trong đầu rất nhiều ý niệm hiện lên, Diệp Trần lo lắng thực lực của bản thân.

Trước dựa vào Thái Huyền Chân Nguyên và Thất Thành Kiếm Ý, Diệp Trần có thể xé rách phòng ngự của cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ, nhưng đối phương không phải đầu gỗ, mặc hắn công kích, do đó gặp phải cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ, không có bất kỳ khả năng chiến thắng nào, khả năng vẫn lạc ngược lại rất cao, hiện tại tuy rằng không nhất định có thể chiến thắng cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ, lại có thể chống lại một phen, cái này không thể nghi ngờ là một tiến bộ thật lớn.

- Tu vi trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng lại có tiến triển. Hiện tại bế quan trước để Thanh Liên Kiếm Quyết đề thăng thêm đã.

Diệp Trần rất rõ ràng, cảnh giới công pháp càng cao, càng có thể sớm một bước bước vào giai đoạn Đề Luyện Chân Nguyên, tinh luyện cũng sẽ nhanh hơn nhiều, hiện tại hắn kém không phải cái khác, mà chính là tu vi, nếu như khi cùng Kim Hoàng Đạo Nhân huyết chiến, bản thân tu vi là Tinh Cực Cảnh sơ kỳ, chí ít cũng có thể giao đấu hồi lâu, Từ Tĩnh cũng sẽ không bị xương cốt vỡ vụn, tạm thời tàn phế.

- Tu vi mới là vương đạo a! Cái khác đều không thể nào dựa vào mãi được.

Cảm thán một tiếng, Diệp Trần quyết định tiếp tục bế quan, trước để Thanh Liên Kiếm Quyết luyện đến cảnh giới càng cao, có đủ cở sở thực lực mới lại tính đến cái khác.

Trước khi bế quan, Diệp Trần đi Phiêu Miểu Phong cùng Nhàn Vân Tử với Thiên Lôi Tán Nhân trò chuyện một phen. Hai người làm tiền bối, đối với hắn ân đức rất lớn, lần này huyết chiến, cũng nhiều nhờ bọn họ tương trợ rất nhiều, Nhàn Vân Tử tiền bối còn suýt nữa tự bạo mà chết, không tới nói một tiếng, thực sự không sao nói nổi.

Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân thấy Diệp Trần khôi phục nhanh như vậy, đều vô cùng cao hứng, bọn họ vốn tưởng rằng không có một năm rưỡi, Diệp Trần hẳn sẽ không thể khôi phục được.

Nghe được Diệp Trần muốn tiếp tục bế quan, hai người nhắc nhở hắn một chút, không nên vì cừu hận trước mắt mà dẫn đến vội vàng xao động quá mức.

Diệp Trần để cho bọn họ yên tâm, lần này bế quan hắn đã sớm dự định xong, trên thực tế, nếu không phải Kim Hoàng Đạo Nhân và Tư Không Thánh đi tới Lưu Vân Tông, Diệp Trần dự định bế quan một năm mới ra.

Cáo từ hai người, Diệp Trần đi chỗ ở của đám người Từ Tĩnh thông cáo một tiếng, sau đó mới trở lại Kinh Vân Phong, tiến nhập mật thất tu luyện bên trong trung tâm ngọn núi.

Thanh Liên Kiếm Quyết từ trong áp lực đột phá đến đệ thập trọng, cũng không có gì yếu ớt, có chút thời gian, đột phá trừ ngộ tính, cũng cần một ít lực bạo phát. Khi lực bạo phát không chỗ để phát tiết, tự nhiên lại theo con đường tốt nhất đi tới, đương nhiên, ngươi không thể trông cậy vào mỗi lần đều có vận khí như vậy, hầu hêt tình huống, đột phá vẫn là một bước một dấu chân, đi một bước nhìn ba bước, chờ đợi vận khí chung quy là ánh mắt thiển cận.

- Thân thể khôi phục không sai biệt lắm, bế quan hẳn là không có vấn đề.

Dược lực Hỏa Hậu Huyết Dương Hoa ba nghìn năm quá mức cường thịnh, dù cho xói mòn một bộ phận, vẫn không hề thiếu ẩn giấu bên trong cơ thể, hiện giờ tùy thời đều có thể bổ dưỡng khí huyết và huyết nhục, hiện tại Diệp Trần muốn tận lực quan sát, mới nhận thấy được một ít khó chịu rất nhỏ, hơn nữa nó cũng đang dần tiêu trừ.

Ngồi xếp bằng trên bãi đá, lấy ra hai khối Trung phẩm linh thạch nắm trong lòng bàn tay, Diệp Trần nhắm hai mắt lại.

Khi Diệp Trần bế quan, từ trên xuống dưới Lưu Vân Tông bắt đầu thay đổi lớn.

Sự kiện Kim Hoàng Đạo Nhân lần này có rất nhiều người lâm trận chạy trốn, trong đó ngoại môn đệ tử cao tới hơn một nghìn, nội môn đệ tử hơn một trăm, ngoại môn trưởng lão trên dưới năm mươi, nội môn trưởng lão bốn người, đại bộ phận đều là người mới gia nhập Lưu Vân Tông, lòng trung thành đối với Lưu Vân Tông vẫn còn chưa đủ.

Đối với điều này, La Hành Liệt quyết định dành cho đệ tử lâm trận chạy trốn một lần cơ hội dù sao bọn họ tuổi vẫn còn nhỏ, trình độ trung tâm có thể chậm rãi bồi dưỡng, trong lúc sinh tử tồn vong lựa chọn chạy trốn cũng có thể lý giải. Mà trưởng lão bỏ chạy sẽ không có vận khí tốt như vậy, mất đi cơ hội lần này, bọn họ cũng không thể gia nhập Lưu Vân Tông, nhất là bốn vị nội môn trưởng lão kia, bọn họ tại Lưu Vân Tông sinh sống đã hơn mười năm, nói bỏ trốn liền bỏ trốn, loại hành vi này khiến rất nhiều người xấu hổ.

Chủ phong đại điện.

La Hành Liệt nhìn sang La Hàn Sơn và Chu Mai ở trung tâm đại điện, nói:

- Hàn Sơn, Chu Mai, các ngươi bước vào Bão Nguyên Cảnh đã lâu, tiếp tục làm hạch tâm đệ tử có chút không thích hợp, hiện tại nội môn trưởng lão có mấy ghế trống, liền để các ngươi bổ sung đi sao! Có ý kiến gì không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.