Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 389: Long Vương ban bùa hộ mệnh



Thật sự thì kết quả lần này đã vượt khỏi dự kiến của Tư Không Bá, hắn không ngờ cao nhân sau lưng Diệp Trần lại chính là nhị đệ tử của Long Vương, bản thân còn là hậu đại dòng chính của Long Vương, đừng nói là một cái Lục phẩm tông môn như Huyền Không Sơn, cho dù là Ngũ phẩm tông môn cũng không thể so sánh được với Long Thần Thiên Cung! Long Vương dù sao cũng là một trong những Vương giả mạnh nhất dưới Hư Hoàng, hơn nữa cũng là một trong những Vương giả cổ xưa nhất!

Trước khi trở về Diệp gia, Diệp Trần lưu lại cho Lưu Vân Tông đại lượng Hạ phẩm linh thạch cùng không ít võ học bí tịch.

Một trận chiến trên Mê Vụ Đảo khi trước, Tinh Cực Cảnh cường giả chết trên tay Diệp Trần cũng tới vài chục, trong đó có cả một tên đảo chủ, toàn bộ Trữ Vật Linh Giới của bọn hắn đều năm trong tay Diệp Trần khiến cho Hạ phẩm linh thạch của Diệp Trần bạo tăng vượt qua ngàn vạn đạt tới con số một ngàn năm trăm vạn. Trong đó một mình tên đảo chủ đã có hơn năm trăm vạn rồi.

Hạ phẩm linh thạch đối với Diệp Trần cũng không có bao nhiêu tác dụng, Tinh Cực Cảnh cường giả trên cơ bản là không dùng Hạ phẩm linh thạch để tu luyện, mà những vật phẩm Tinh Cực Cảnh cường giả cần thì Hạ phẩm linh thạch cũng không thể mua được. Chỉ có Trung phẩm linh thạch mới là thứ mà Tinh Cực Cảnh cường giả cần, cho nên Diệp Trần trực tiếp để lại cho Lưu Vân Tông tám trăm vạn Hạ phẩm linh thạch.

Có đầy đủ Hạ phẩm linh thạch thì thế hệ tuổi trẻ của Lưu Vân Tông cũng đầy đủ tài nguyên mà phát triển. Trên Chân Linh đại lục này này thiên phú và ngộ tính đúng là trọng yếu nhưng tài nguyên cũng trọng yếu không kém.

- Sau khi về nhà một chuyến ta sẽ rời đi Nam Trác Vực một thời gian không ngắn, chừng đó linh thạch xem như lễ vật đi!

....

Lạc thành, Diệp gia.

Trước một hồ nước rộng mấy chục mẫu, một đạo thân ảnh đang đứng đó.

"Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!..."

Trên tay bóng người này lôi điện lập loè, khi thì hoá thành hình gấu, khi thì là hình báo, khi là hình sư tử. Khi là hình gấu thì toả ra lực lượng rất khủng bố đủ để phá tan một ngọn núi lớn, khi hoá thành hình báo thì lôi điện lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không ngừng nhảy lên, khi hoá thàn hình sư tử thì lực lượng và tốc độ ngang nhau nhưng lực sát thương lại tăng lên gấp đôi tựa như là sự kết hợp giữa gấu hình và báo hình. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.xyz

- Lôi Thú Biến này tuy là bí tịch chuỳ pháp nhưng cũng không cản trở ta tìm hiểu, Địa giai đỉnh cấp bí tịch đúng là không tầm thường, trong thời gian ngắn bằng ngộ tính của ta cũng chỉ có thể tìm hiểu đến đệ tam biến, khoảng cách đến đệ tứ biến vẫn còn không nhỏ chênh lệch. Ta có thể cảm giác được từ trong Lôi Thú Biến này ta có thể tìm được cơ hội dung hợp tám thức Kinh Vân Kiếm Pháp.

Bóng người này đúng là Diệp Trần, từ Lưu Vân Tông trở về Diệp gia lúc này đã là ba ngày sau, trừ ngày đầu tiên tham gia đại hội toàn tộc ra thì hai ngày tiếp theo hắn đều rất thanh nhàn cùng phụ mẫu tâm sự và chơi đùa với đệ đệ muội muội ba tuổi của mình, rãnh rỗi lại thoáng tìm hiểu một chút về Lôi Thú Biến chuẩn bị cho tiến hoá của Tinh Toái Vân.

Tinh Toái Vân trước mắt uy lực không khác biệt lắm so với thức thứ tám của Thanh Liên kiếm pháp nhưng đó vẫn chưa phải toàn bộ tiềm lực của nó, nếu dung hợp đến thức thứ tám, uy lực của Tinh Toái Vân tuyệt đối không kém thức thứ chín của Thanh Liên kiếm pháp. Mà dung hợp thứ chín chính là hình thành nên một áo nghĩa kiếm chiêu, tuy dung hợp ra một áo nghĩa kiếm chiêu không phải là do Diệp Trần hoàn toàn nghĩ ra nhưng cũng không khác nhau mấy, đều là thuộc về áo nghĩa kiếm chiêu, một áo nghĩa kiếm chiêu thích hợp nhất với hắn.

- Thức thứ chín của Thanh Liên kiếm pháp không cần gấp trong nhất thời, mà có muốn gấp cũng không được, ta có cảm giác là một chiêu dung hợp đến thức thứ tám của Tinh Toái Vân sẽ ra đời trước!

Dung hợp kiếm chiêu Tinh Toái Vân tiêu hao đại lượng tinh lực và công sức của Diệp Trần cho nên cảm ngộ của hắn đối với nó rất sâu, điểm này Thanh Liên kiếm pháp so ra kém hơn nhiều.

- Oa, tia chớp thật đẹp, đại ca làm sao có thể làm ra thế?

Một tiếng nói của trẻ con truyền đến, trong thanh âm mang theo sự hiếu kỳ rất mãnh liệt.

Diệp Trần quay đầu lại thì thấy được ánh mắt đầy ước mơ như thấy đồ vật cực kỳ yêu thích của đứa trẻ.

- Tiểu Huyền, Tiểu Tiểu!

Diệp Trần mỉm cười gọi.

Hai hài tử này chính là đệ đệ và muội muội của hắn. Đệ Đệ gọi là Diệp Huyền, muội muội gọi là Diệp Tiểu, cả hai năm nay đều đã ba tuổi, thập phần hoạt bát đáng yêu.

- Đại ca, dạy cho đệ đi!

Diệp Huyền vung tay vung chân nói.

Diệp Tiểu cũng không chịu yếu thế, nói:

- Dậy muội nữa!

- Mấy tiểu gia hoả này đừng làm khó dễ đại ca nữa!

Diệp Thiên hào và Trầm Ngọc Thanh cũng đi tới.

- Phụ thân, mẫu thân!

Diệp Trần tán đi lôi điện trong tay rồi ôm Diệp Huyền và Diệp Tiểu vào lòng, nói:

- Đợi mấy nhóc lớn lên mới có thể học được.

- Tại sao lớn lên mới có thể học?

Diệp Tiểu hấp hấy đôi mắt hỏi.

- Bởi vì mấy nhóc còn chưa tới lúc để tu luyện, đại ca cũng tới mười tuổi mới bắt đầu tu luyện, hiện tại hai nhóc cứ chơi cho thoả thích đi!

Nhìn đệ đệ muội muội của mình Diệp Trần không khỏi nhớ tới khi còn bé, khi đó, hắn cũng hỏi phụ mẫu hắn vấn đề như vậy.

Diệp Thiên Hào hắng giọng nói:

- Trần nhi, thân là phụ thân ta vốn không có ý định cản trở ý định thành người gây trở ngại cho con, nhưng nửa năm nay ta nghe được con bị bốn Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả đuổi giết rồi lâm vào trong Mê Vụ Cấm Khu sinh tử không biết. Ta và mẫu thân con đều rất thương tâm, mà lần này con lại muốn rời khỏi Nam Trác Vực xông xáo đại lục, trên đường đi nguy hiểm trùng trùng điệp điệp cho nên ta muốn biết con không thể không rời khỏi Nam Trác Vực sao? Ở Nam Trác Vực này con cũng có thể trở thành tồn tại tuyệt đỉnh mà!

Trầm Ngọc Thanh không nói gì nhưng từ trong ánh mắt của nàng cũng có thể thấy được ý hỏi như vậy.

Diệp Trần nhìn hai người một lúc rồi nói:

- Phụ thân, mẫu thân có biết Chân Linh đại lục rộng lớn bao nhiêu không?

- Cái này...

Diệp Thiên Hào có chút cứng họng không biết Diệp Trần có ý gì.

- Chân Linh đại lục có tứ đại Vực Quần, theo thứ tự là Đông Tây Nam Bắc, ngoài ra ở giữa còn có một Trung Ương Vực Quần gọi là Thiên Vũ Vực. Chỉ tính riêng Nam Phương Vực Quần của chúng ta cũng đã có tám Vực như Nam Trác Vực, tính cả đại lục thì cũng có trên ba mươi lăm Vực.

Diệp Trần ngừng lại vài giây, đợi phụ mẫu thích ứng được với tri thức mới rồi tiếp:

- Nam Trác Vực ở trong các Vực này chỉ được xếp hạng ở áp chót, thiên tài cũng ít nhất. Con ở Nam Trác Vực này cho dù nổi trội thế nào thì so với thế giới bên ngoài vẫn không là gì cả. Toàn bộ đại lục thiên tài rất rất nhiều, mỗi một Vực đều có một thiên tài đỉnh tiêm nhất và một số không nhỏ các thiên tài cũng không kém mấy ở phía sau. Nhưng mỗi trăm năm số cường giả Sinh Tử Cảnh mới được sinh ra cũng không quá mười người! Một trăm năm không biết có bao nhiều thế hệ tuổi trẻ ra đời, đồng thời kỳ với con thì cũng chỉ chiếm từ năm tới mười năm trong một trăm năm đó, tính ra thì một trăm năm ít nhất cũng có hơn mười thế hệ tuổi trẻ như vậy. Với số lượng thiên tài nhiều như vậy nhưng chỉ có không tới mười người có thể tiến nhập Sinh Tử Cảnh Vương giả. Sự cạnh tranh bên trong đó hai người cũng có thể nghĩ ra, cho nên cho dù là thiên tài mà cứ ở trong hoàn cảnh an nhàn thì cuối cùng cũng chỉ ảm đạm thất sắc mất đi lòng cầu tiến rồi sẽ bị người khác vượt qua! Ngươi không tiến bộ chính là đại biểu cho sự tụt hậu, thế giới này chưa bao giờ sinh ra vì một ai cả, muốn đi tới đỉnh phong chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi!

Diệp Trần chưa bao giờ cho rằng hắn là linh hồn xuyên việt tới đây thì sẽ trở thành vô địch ở thế giới này cho nên từ trước tới giờ mỗi một bước tiến lên hắn đều cố gắng hết sức. Nếu hắn cứ ôm tâm lý vô địch thiên hạ không cần phải phát triển nữa thì đời này hắn cũng chỉ có thể xem như là đi thăm quan dị thế mà thôi. Hắn không muốn bản thân chỉ là khách qua đường ở thế giới này, hắn không hi vọng nhân sinh kiếp này của hắn lại buồn tẻ như kiếp trước, hắn không muốn lãng phí một cơ hội có được một lần tính mạng như vậy, hắn muốn dùng chính hai tay của mình đạt tới đỉnh phong nhất ở Chân Linh đại lục này, không, hắn phải tìm hiểu cả huyền bí trong cả vũ trụ này, thậm chí là còn cao hơn nữa!

Cảm thụ được quyết tâm và ý chí của Diệp Trần, Diệp Thiên Hào đành cười khổ một tiếng, hắn định thuyết phục Diệp Trần nhưng lại bị Diệp Trần thuyết phục ngược lại.

Quyết tâm trở thành cường giả như thế làm sao có thể đơn giản mà lay chuyển được?

Lo lắng thì lo lắng nhưng Diệp Thiên Hào lúc này bỗng nhiên cảm thấy rất tự hào, Diệp Thiên Hào hắn bất quá chỉ là gia chủ của một gia tộc trong bát đại gia tộc ở Thiên Phong Quốc mà thôi. Nhưng tính trên cả đại lục thì Thiên Phong Quốc hay Nam Trác Vực thì là cái gì? Nói thẳng ra cũng không khác gì một con kiến, nhưng vậy thì sao chứ? Hắn có một nhi tử có chí khí cao ngất, hắn tin tưởng nhi tử của mình tương lai sẽ làm cho cả đại lục phải chấn động. Người khác đều nói hổ phụ không sinh khuyển tử, nhưng hắn lại sinh ra một đứa con là chân long!

Trò chuyện một lúc, Trầm Ngọc Thanh lại muốn bế Diệp Huyền và Diệp Tiểu trở về không để bọn chúng quấy rầy Diệp Trần.

Diệp Trần cười nói:

- Phụ thân với mẫu thân cứ về nghĩ đi, con sẽ chơi với bọn chúng, chậm trễ mấy ngày tu luyện không là gì cả!

- Ừm, đại ca qua mấy ngày nữa lại đi rồi, Tiểu Tiểu muốn ở cùng với đại ca chơi một hồi!

Diệp Tiểu ôm cổ Diệp Trần nói.

Trầm Ngọc Thanh và Diệp Thiên Hào bất đắc dĩ cười cười, Diệp Huyền và Diệp Tiểu đã ba năm không gặp Diệp Trần nhưng lại không có cảm giác lạ lẫm chút nào mà ngược lại rất là thân mật.

Đợi phụ mẫu đi ra rồi, Diệp Trần cũng buông tha tu luyện, hảo hảo hưởng thụ khoảng thời gian nhẹ nhõm này.

- Đệ đệ và muội muội có muốn bay không?

- Muốn!

- Ha ha, tốt, đại ca đảm bảo hai đứa có thể tự mình bay lên!

...

Trong lúc ba huynh đẹ đang chơi đùa thì không gian trên mặt hồ đột nhiên vỡ ra, giống như một tờ giấy trong suốt bị người ta xé ra vậy.

Ngay lúc đó, một lão giả tầm thất tuần mặt mũi hiền lành từ trong đó bước ra.

- Ngài là... Long Vương tiền bối!

Diệp Trần nhận ra thân phận của người này, đúng là một trong những Vương giả cổ xưa nhất trên Chân Linh đại lục - Long Vương, trong trí nhớ của Chiến Vương cũng có hình ảnh người Long Vương.

Long Vương bước tới trước mặt Diệp Trần, xoa xoa đầu Diệp Huyền và Diệp Tiểu, nói:

- Đây là đệ đệ và muội muội của ngươi à, rất đáng yêu!

- Ta thay bọn chúng cám ơn lời khen của Long Vương tiền bối!

Thu tay về, Long Vương liền đem lực chú ý đặt lên Diệp Trần, rồi thoả mãn gật đầu nói:

- Ngươi xuất hiện có thể nói chính là một dị số, ta và Huyền Hậu phỏng đoán Nam Trác Vực muốn quật khởi còn cần thời gian rất lâu nhưng mà ngươi đã đánh vỡ dự đoán này. Cả Nam Trác Vực đều bởi vì có ngươi mà đã bắt đầu quật khởi, số mệnh đã bắt đầu ngưng tụ, tuy vẫn còn rất yếu ớt nhưng ta vẫn có thể cảm thấy được!

"Dị số?" Trong lòng Diệp Trần thầm nghĩ quả thật hắn chính là dị số bởi vì hắn chính là đến từ một thế giới khác! Sinh Tử Cảnh Vương giả cũng không phải không gì không biết!

Đột nhiên, Long Vương điểm một ngón tay lên mi tâm Diệp Trần, một cổ lực lượng kỳ dị tràn vào hồn hải của hắn, mà Diệp Trần lại không hề có bất kỳ phản ứng gì.

Sau khi thu tay lại, Long Vương liền nghiêm mặt nói:

- Lần này ta tới là đưa cho ngươi một cái bùa hộ mệnh!

Diệp Trần buông đệ đệ và muội muội xuống đưa tay sờ sờ trán mình, trên hồn hải của hắn lúc này có một điểm sáng ý chí lơ lửng bên dưới Kiếm Hồn hình thức ban đầu của hắn. Nó không hề chiếm vị trí chủ đạo mà phảng phất như một vị khách tồn tại nơi đó, cũng không bị Diệp Trần khống chế mà hắn cũng không cách nào cảm giác được uy năng của nó.

- Nó là một cái bùa hộ mệnh cho thiên tài có tiềm lực, đây là một việc rất thông thường, không chỉ một mình ta làm như vậy cho nên ngươi không cần phải cảm tạ ta ưu đãi cái gì với ngươi. Cái bùa hộ mệnh này là một đạo ý chí, đạo ý chí này chỉ khi ngươi tiếp cận tử vong mới để cho ngươi sử dụng, tiêu hao hết liền không còn. Hay nói cách khác, nó có thể bảo vệ cho ngươi một mạng, cho ngưoi một lần cơ hội bắt đầu lại. Nhưng ngươi cũng đừng chủ quan, thiên tài có bùa hộ mệnh như vậy rất nhiều, khi ngươi đem bọn chúng ép tới bờ vực tử vong thì sẽ kích phát cỗ ý chí này từ sâu trong hồn hải của chúng. Bởi vì đạo ý chí này không phải tự thân các ngươi có được nên nó chỉ có thể bị động phòng ngự, đương nhiên lực phòng ngự rất khủng bố, ý chí của Vương giả còn sống thì các ngươi không thể tưởng tượng được uy năng của nó đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.