Thái Sử Trùng hai mày như kiếm, kiếm ý hùng hồn khiến y phục hắn tung bay, không gian cũng trở nên mơ hồ.
- Độc Cô Tuyệt, ta vẫn muốn cảm tạ ngươi, giúp kiếm ý của ta lên một tầng cao mới, kiếm ý thăng cấp, cũng khiến những thứ trước đây ta không thể nào ngộ được trở nên thông suốt, bây giờ ngươi hãy nếm ác quả mà mình gây ra đi.
Thái Sử Trùng quát khẽ, mặt đỏ ửng, kiếm ý rợp trời cuồn cuộn không ngừng, tựa hồ như có linh tính, chỉ thấy thân hình hắn lao vội ra ngoài, cổ tay hơi rung, trường kiếm như một con nộ long, phát ra một tiếng ngâm trùng thiên.
- Dưới chiêu thức mạnh nhất của ta, thứ ngươi có được, chỉ là tuyệt vọng.
Độc Cô Tuyệt không mang bất cứ cảm tình gì nghênh đến, hai tay giữa đao, chém nghiêng xuống đất, tách hồ nước ra thành hai nửa.
Ầm ầm
Hai người vẫn chưa chạm vào nhau mà nước hồ đã phân lưu, cuối cùng thì tràn lên bờ, làm ngập cả một vùng đất lớn, phù sa sâu ngàn mét cũng lộ ra ngoài.
- Hồng thuỷ tràn lan.
Trường kiếm của Thái Sử Trùng như một con nộ long sản sinh biến hoá, nộ long làm dấy lên một cơn sóng lớn, quét sạch nhân gian, cuồn cuộn vô tình, kiếm kình hồng thuỷ lao về phía Thái Sử Trùng.
- Tuyệt vọng nhất đao.
Giây phút cuối cùng, Độc Cô Tuyệt mới vung trường đao, đao mang bạch sắc hoá thành một đường bạch hồng vắt ngang bầu trời, hình ảnh chúng nhân cũng ở trên đó, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
- Quả nhiên, là thuộc tính tuyệt vọng, tuyệt vọng đao ý.
Bạch hồng thảm thiết chứng thực suy đoán của Diệp Trần.
Sau khi Thái Sử Trùng tung ra một kiếm, trạng thái cao ngạo chính trực, nhưng một đao của Độc Cô Tuyệt đẩy hắn rơi xuống đáy cốc, trên mặt hắn đầy vẻ tuyệt vọng, sâu trong nội tâm cũng chỉ có tuyệt vọng, mình muốn chết, một đao này sẽ giết chết mình, đỡ kiểu gì cũng chết, nếu như ngăn cản vô ích, vậy thì cần gì phải đỡ, cần gì phải tránh...
- Không
Thái Sử Trùng rống lên một tiếng, cắn nát đầu lưỡi, trường kiếm đâm mạnh lên đao mang bạch sắc.
Keng
Hai người chạm vào nhau.
Nước hồ rơi xuống, giội ướt Thái Sử Trùng
Xì xì
Ngực Thái Sử Trùng bắn ra một lượng máu lớn, một đao của Độc Cô Tuyệt xuyên qua trường kiếm, đâm vào ngực hắn, khoảnh khắc này, hắn cảm thấy ngũ tạng của mình như bị bện thành một khối.
- Một đao này, tại sao lại khiến mình sản sinh tuyệt vọng, mình là kiếm khách, ý chí kiếm khách không bị ngoại vật ảnh hưởng, đừng nói trong điều kiện thực lực tương đương.
Thái Sử Trùng sắc mặt tái nhợt, thất hồn lạc phách.
- Có thể giữ được tính mạng dưới Tuyệt vọng nhất đao của ta, ngươi nên cảm thấy tự hào.
Độc Cô Tuyệt khoé miệng rỉ máu, một kiếm cuối cùng của Thái Sử Trùng cũng làm hắn bị thương, đương nhiên, không nặng bằng Thái Sử Trùng, chỉ là thương nhẹ mà thôi.
Chúng nhân quan chiến không ai thốt nổi nên lời.
Hải Vô Nhai hồi lại thần, nhìn Diệp Trần,
- Diệp huynh, lúc nãy ngươi nói tuyệt vọng đao ý, là ý gì?
Diệp Trần nói:
- Kiếm ý của ta có thuộc tính huỷ diệt, còn đao ý của hắn, là thuộc tính tuyệt vọng, đương nhiên gọi là tuyệt vọng đao ý, tuyệt vọng đao ý phối hợp với đao chiêu độc hữu, có thể khiến đối phương sản sinh tuyệt vọng, nếu tâm sinh tuyệt vọng, rất có khả năng sẽ chết.
Thuộc tính huỷ diệt và thuộc tính tuyệt vọng khác nhau, tuyệt vọng là một loại cảm xúc của con người, có thể ảnh hưởng nội tâm đối thủ, huỷ diệt không phải cảm xúc, cho nên không thể làm được điểm này.
- Thái Sử Trùng bại.
Độc Cô Tuyệt không hổ là một trong hai đại yêu nghiệt, ở cấp độ nào, cũng không thua kém người khác, bây giờ đến một trong thanh niên tam đại kiếm tông Thái Sử Trùng cũng bại dưới tay hắn.
- Lý huynh, ngươi sai rồi, không phải một trong hai đại yêu nghiệt, mà là một trong ba đại yêu nghiệt, ngươi không nghe nói, mấy tháng trước, có người tên Diệp Trần đã lưu lại đại danh trên bức tường lưu danh ở Thiên Vũ Các sao, thứ hạng của hắn mặc dù vẫn chỉ là ba, nhưng cũng giống như hạng nhất và hạng nhì, đều ở thất quan.
- Có thể tuổi tác của hắn lớn hơn Độc Cô Tuyệt và Đạm Đài Minh Nguyệt, tuổi tác mặc dù không liên quan đến tư chất, nhưng ít nhiều vẫn có chút ảnh hưởng.
- Không, ngươi lại sai rồi, thân phận Diệp Trần đã có người điều tra qua, hắn đến từ một thất phẩm tông môn ở Nam Trác Vực, được Long vương coi trọng, hơn nữa, tuổi tác của hắn không những không lớn hơn Đàm Đài Minh Nguyệt, mà còn nhỏ hơn hắn hai tuổi.
- Cái gì, có chuyện đó sao? Nghĩa là hắn tấn nhập Linh Hải Cảnh ở độ tuổi còn nhỏ hơn Huyền Hậu.
- Không sai, liệt hắn vào hàng yêu nghiệt, một chút cũng không khoa trương.
Chúng nhân nhao nhao nghị luận.
- Diệp huynh, họ đang nói ngươi đấy.
Hải Vô Nhai cười nói.
Diệp Trần thản nhiên nói:
- Những thứ đó đều là hư danh, danh khí lớn, không có nghĩa người ta sẽ sợ ngươi, mà ngược lại, nếu ngươi biểu hiện không tốt, lập tức rơi xuống ngàn trượng.
- Cũng đúng, hư danh cũng là một loại áp lực, có bao nhiêu thiên tài bị hư danh liên luỵ, cuối cùng long đong lật đật.
Yến Phượng Phượng nói:
- Độc Cô Tuyệt là đao khách, có lẽ không lâu nữa, hắn sẽ khiêu chiến với một trong thanh niên ngũ cự đầu Tiêu Sở Hà.
Tiêu Sở Hà sau khi đánh bại một trong tam đại tông sư Trầm Thiên Lãng, trở thành tân đao đạo đại tông sư mới, danh khí thân phận cao hơn thanh niên tam đại tông sư rất nhiều, cũng chỉ có thủ lĩnh thanh niên tam đại kiếm tông mới sánh được với hắn.
- Đúng là rất lợi hại, đao ý tuyệt vọng có lẽ đang ở tứ giai, uy năng là đao ý ngũ giai bình thường, Tuyệt vọng nhất đao cũng đã tiếp cận trung giai áo nghĩa đao pháp, còn nữa, nghe nói Độc Cô Tuyệt là ám linh thể, tu luyện ra hắc ám chân nguyên, lợi hại hơn chân nguyên bình thường rất nhiều.
Ngũ giai đao ý yếu hơn của Diệp Trần một chút, tuyệt vọng nhất đao thậm chí còn được gọi là tuyệt kĩ, nhưng không thể khắc chế được Diệp Trần mà chỉ tương đương tuyệt chiêu mạnh nhất của hắn, ám linh thể, cái này tương đối đau đầu, hiếm có thể chất thiên phú giống như lôi linh thể của Tĩnh Ngạo Huyên, hắc ám chân khí tu luyện ra mạnh hơn chân nguyên của Diệp Trần.
Diệp Trần không chắc mình có thể đánh bại đối phương, đương nhiên, khả năng thua thì lớn hơn, mỗi bên năm mươi phần trăn, trải qua trận chiến này, Diệp Trần cũng nhìn ra được thực lực của Thái Sử Trùng, nói thực, khả năng đánh bại đối phương của Diệp Trần là trên sáu mươi phần trăm, thời gian này tu vi của hắn không ngừng tiến bộ, từ Linh Hải Cảnh sơ kì đỉnh phong thăng cấp lên Linh Hải Cảnh trung kì đỉnh phong, đừng coi thường chút tiến bộ này, võ giả thực lực trên cơ bản phân thành ba bộ phận, một là tu vi, hai là ý chí, ba là áo nghĩa, vốn dĩ ưu thế duy nhất của Diệp Trần chính là ý chí, bây giờ ta vi đuổi theo, chỉ còn thiếu mỗi một chút áo nghĩa, nhưng kiếm ý đủ để bù đắp điểm này, cho nên tu vi nâng cao, dẫn đến chiến lực cũng leo lên một đẳng cấp mới.
Nhưng, có lẽ vẫn thua Yến Phượng Phượng, cho tới bây giờ, Diệp Trần vẫn chưa được thấy Yến Phượng Phượng bạo lộ chiến lực cực hạn, cộng thêm tốc độ biến thái của đối phương, Diệp Trần nghĩ, Yến Phượng Phượng là một trong những nhân vật đỉnh tiêm nhất dưới thanh niên ngũ cự đầu, chỉ có điều nàng rất kín đáo, không bao giờ chủ động khiêu khích người khác, đương nhiên, người khác tìm đến tận nơi thì nàng cũng không ngại hạ sát thủ.
Hải Vô Nhai thở dài:
- Đại thế tới, chẳng ai muốn lạc hậu.
Ba đại yêu nghiệt, liên tiếp xuất hiện tuyệt đỉnh thiên tài, đại thế này kịch liệt hơn đại thế trước kia, muốn lội ngược dòng, người thường tuyệt đối không thể làm được.
Đánh bại Thái Sử Trùng, Độc Cô Tuyệt đột nhiên hướng ánh mắt sang phía Diệp Trần, cuối cùng khoá chặt ánh mắt trên người hắn.
- Người lúc nãy bạo lộ ngũ giai kiếm ý có lẽ là hắn.
Trong lúc Độc Cô Tuyệt và Thái Sử Trùng chiến đấu, Diệp Trần không khỏi nổi chiến ý, để lộ một tia kiếm ý ra ngoài, ý chí dưới ngũ giai căn bản không thể cảm ứng, đao ý của Độc Cô Tuyệt vừa hay cũng là ngũ giai, cho nên cảm ứng được, tia kiếm ý đó khiến Độc Cô Tuyệt cảm thấy uy hiếp, dù sao trong đám thanh niên, đạt đến ngũ giai ý chí hình như chỉ có Đạm Đài Minh Nguyệt.
Hắn nhìn Diệp Trần làm gì? Hải Vô Nhai lộ vẻ nghi hoặc.
Độc Cô Tuyệt nhìn Diệp Trần,
- Tại hạ Độc Cô Tuyệt, các hạ tên gì.
- Diệp Trần.
Diệp Trần thản nhiên nói.
- Cái gì, hắn chính là Diệp Trần, trẻ quá.
Chúng nhân nhất tề quay sang Diệp Trần.
Nghe vậy, tinh quang hắc sắc loé lên trong mắt Độc Cô Tuyệt,
- Ngươi chính là Diệp Trần.
Tin tức Diệp Trần qua liền thất quan trên bức tường lưu danh Thiên Vũ Các, sánh ngang với hắn và Đàm Đài Minh Nguyệt đã truyền ra ngoài, gần đây hắn cũng nghe thấy.
- Được, ta và Đàm Đài Minh Nguyệt tranh đấu bao nhiêu năm nay, bây giờ xuất hiện thêm một cao thủ mới, hi vọng ngươi không chìm quá nhanh.
- Sẽ như ngươi mong muốn.
Độc Cô Tuyệt mỉm cười, thái độ Diệp Trần rất bình thản nhưng cảm giác tự tin cường liệt thì hắn vẫn cảm nhận được, đột nhiên, thần sắc của hắn lạnh băng, con ngươi như có đao quang bắn ra, đao mang hư huyễn bạch sắc chém vỡ thiên địa, phù ảnh chúng nhân cũng hiện trên đó. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.xyz
Diệp Trần sắc mặt không biến, sâu trong con ngươi, nơi vốn dĩ có ánh sáng đột nhiên đỏ sậm lại, màu đỏ sậm hư ảo kiếm quang hư huyễn mang theo sát ý, tựa hồ như có ý chí thần cản sát thần, phật ngăn diệt phật, vừa đối mặt, hình ảnh chúng nhân trên bạch sắc hư huyễn đao mang lập tức tan tành mây khói, trước kiếm khí tàn sát thiên hạ, chúng nhân tuyệt vọng là đương nhiên, giết chóc, chỉ mang đến cái chết, trước cái chết không thể thiếu tuyệt vọng.
Ba
Đao ý và kiếm ý trùng kích cùng một chỗ, một luồng ý chí tuyệt vọng và giết chóc đan xen bắn ra bốn phương tám hướng, không ít người sắc mặt tái nhợt, đầu như muốn vỡ tung.
- Kiếm ý giết chóc, chẳng trách không sợ đao ý tuyệt vọng của ta, thậm chí còn hơn một chút.
Độc Cô Tuyệt nhíu mày, đao ý tuyệt vọng có thể ảnh hưởng đến cảm xúc đối thủ, khiến đối phương nảy sinh tuyệt vọng, ngồi chờ chết, những cũng có người không bị ảnh hưởng, ví dụ người sở hữu kiếm ý giết chóc, đương nhiên, bởi vì thuộc tính khác nhau cho nên kiếm ý giết chóc cũng không thể khắc chế đao ý tuyệt vọng.
- Ngươi có tư cách sánh ngang với Đạm Đài Minh Nguyệt, nhưng, chiến đấu thực sự sẽ còn thảm hơn lúc nãy, rất nhiều người bỏ qua chi tiết, nhưng vừa hay chi tiết lại quyết định thắng thua.
Độc Cô Tuyệt có thương trên người, nếu không chắc đã đại chiến một trận với Diệp Trần.
Chiến đấu chân chính trừ ba phương diện cơ bản, tu vi, ý chí, áo nghĩa, còn có các loại thiên phú, ví dụ thiên phú tư chất, những thứ đó đều là phương diện lớn, nhưng phương diện lớn trong rất nhiều tình huống đều phải xem chi tiết, ví dụ kinh nghiệm chiến đấu, kĩ năng chiến đấu, liệu có cảm ngộ cận kề cái chết, liệu có tiềm lực tái sinh, có thể nói, phán xét thực lực một người rất phức tạp, nhất là thiên tài, còn người bình thường, dùng ba phương diện cơ bản đánh giá là được.
Diệp Trần thản nhiên nói,
- Không may, ta chính là người chú trọng tiểu tiết.
- Ta nhớ tên ngươi rồi, một ngày nào đó, chúng ta sẽ đấu với nhau.
Nói xong, Độc Cô Tuyệt quay đầu bỏ đi, bọn Độc Cô Minh cũng đi theo hắn.
Hải Vô Nhai nhìn theo bóng dáng Độc Cô Tuyệt, nói với Diệp Trần:
- Xem ra hắn rất coi trọng ngươi, không còn cuồng vọng như trước.
Diệp Trần thở dài:
- Rất đáng sợ, hắn là một trong những người đáng sợ nhất là ta từng gặp.
Diệp Trần không sợ người khác thực lực cao, không sợ người khác thiên phú mạnh, chỉ kiêng nể nhất những người mọi phương diện đều mạnh, tâm tính cũng mạnh, lại chú trọng tiểu tiết, có thể nói, Độc Cô Tuyệt là người không có yếu điểm, muốn đánh bại hắn, chỉ có đường đường chính chính chiến một trận.
Nhưng, Diệp Trần đúng là có chút hưng phấn.
Giá trị của sự tồn tại, không phải có thu hoạch gì, mà là có gì khiêu chiến.
- Chúng ta đi thôi.
Chiến đấu đã kết thúc, không cần tiếp tục ở lại đây nữa.
Sưu
Độ Không phi thuyền phá không bay đi.
...
Phi Vũ Thành, ở một thành thị trung đẳng trong Thiên Võ Vực.
Trong một trang viên, Diệp Trần đang diễn luyện võ học trên một luyện võ tràng cự đại.
Trang viên này là do hắn thuê, vì tính lưu động của võ giả quá lớn, nơi ở bất định, nên những thành thị có địa lý đặc thù thường lâm vào tình trạng kín chỗ, một số võ giả cường đại căn bản không muốn sống trong tửu lầu, mà thích sống trong những trang viên hoặc những toà nhà xoa hoa, nhưng một người đi, lại phải bán trang viên, rất phiền phức, lúc này, cho thuê trang viên có lẽ là hợp thời nhất, thuê trang viên khẳng định rẻ hơn mua trang viên, nhưng nếu cho thuê trong một thời gian dài, kì thực vẫn có thể kiếm tiền.
Sau khi chia tay với bọn Yến Phượng Phượng, Diệp Trân đến gần Phi Vũ Thành, sự định lưu lại đây một khoảng thời gian, tiêu hoá những gì cảm ngộ được trong lúc đột phá cảnh giới.
Trên luyện võ tràng, Diệp Trần đang chìm đắm trong một thứ trạng thái không linh, võ giả diễn luyện với tư thế cổ quá thì võ giả đó không phải võ giả trên ý nghĩa thông thường, chỉ là một động tác không gò bó mà thôi, Diệp Trần diễn luyện từng chiêu từng thức, dần dần, trên người hắn ánh lên quang lưu kim sắc, quyền đánh ra, cũng có sực sắc nhọn của kim loại, một chỉ đâm ra, rung động xuỳ xuỳ, không động dụng bất cứ chân nguyên và ý chí.
- Đạt đến Linh Hải Cảnh, mỗi lần đột phá tu vi, đều mang đến một kiểu cảm ngộ, không ngờ lần này đột phá Linh Hải Cảnh trung kì, cảm ngộ lại là kim chi áo nghĩa.
Linh Hải Cảnh không phải người phàm, cho nên tu vi một khi đột pjas, sẽ có khoảng khắc thiên nhân hợp nhất, áo nghĩa cảm ngộ đạt đến trình độ không thể tưởng tượng, lúc vừa đột phá, kim diệu chấn sát kiếm của Diệp Trần có mười một thành hoả hậu, lúc đó linh quang chỉ loé lên một cái, rất nhiều linh cảm không kịp tiêu hoá.