Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 702: Huyết Kiếm Tông sợ quá chạy mất



Thiên Kiếm Tông vừa ly khai Thiên Phong Quốc thì gặp một đối thủ cũ Huyết Kiếm Tông.

Vốn Huyết Kiếm Tông định trêu chọc Thiên Kiếm Tông một phát, nhưng phát hiện đối phương khí tức uể oải, tựa hồ nội thương không nhẹ, nghi ngờ nói:

- Thiên Kiếm lão quỷ, ngươi chiến đấu với Diệp Trần kia, thắng chứ?

Hắn cho rằng Thiên Kiếm Tông nhất định thắng Diệp Trần, bất quá thực lực Diệp Trần quá mạnh mẽ, cho nên Thiên Kiếm Tông cũng bị thương không nhẹ.

Thiên Kiếm Tông từ trước đến nay không ưa Huyết Kiếm Tông, lãnh đạm nói:

- Thua.

Nói xong, thân hình lóe lên, lướt qua Huyết Tông mà đi.

- Thua?

Huyết Kiếm Tông vẫn chưa lấy lại tinh thần.

- Lão gia hỏa này khẳng định lừa gạt ta, hắn làm sao có thể thất bại, dù sao cũng đã đến rồi, đi xem Diệp Trần này đến cùng có gì mê hoặc.

Khóe miệng Huyết Kiếm Tông nở nụ cười lạnh, gia tốc lao về hướng Vân Vụ Sơn.

Diệp gia.

Diệp Trần nhíu mày, ngoài mấy trăm dặm, một đạo huyết quang thẳng tắp xuyên thẳng qua, mục đích đúng là Diệp gia, căn cứ vào khí tức này, DIệp Trần đoán được đối phương là Huyết Kiếm Tông, nổi danh cùng Thiên Kiếm TÔng.

- Nguyên một đám tới, luôn phiền toái.

Diệp Trần không có tâm tư giao thủ với đối thủ. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Đi!

Dẫn một kiếm chỉ, trường kiếm Phỉ lục sắc tự động ra khỏi vỏ, phá không bỏ chạy.

Tốc độ của Huyết Kiếm Tông rất nhanh, lập lòe một cái, chính là hơn mười dặm, ngay tại thời điểm cách Diệp gia không đến hai trăm dặm, hắn đột nhiên sinh lòng cảnh giác, rút kiếm vung trảm ra.

Đ-A-N-G…G!

Ngay lập tức một thanh phi kiếm hiện ra trước mặt hắn, đụng vào trường kiếm hắn, lực đạo cực lớn, làm hắn lui ra trên trăm bước, thân hình lảo đảo.

- Ngự Kiếm thuật, là ai?

Huyết Kiếm Tông quá sợ hãi.

- Huyết Kiếm Tông, rời khỏi đi, ngươi không phải đổi thủ của ta.

Thanh âm Diệp Trần theo trên phi kiếm truyền ra.

- Ngươi là Diệp Trần?

Huyết Kiếm Tông kinh nghi bất định.

- Đúng vậy.

- Hừ, chỉ một thanh kiếm mà muốn đuổi ta đi sao, chả khác nào xem Huyết Kiếm Tông ta như không tồn tại.

Huyết Kiếm Tông hết sức tức giận.

- Không đi, vậy thì xem chiêu!

Diệp Trần không chút khách khí, thúc dục phi kiếm cách hơn trăm dặm đâm thẳng hướng Huyết Kiếm Tông, mặc dù lực khống chế đối với khoảng cách khổng lồ có chỗ suy yếu, nhưng Linh Hồn Lực Diệp Trần mạnh hơn thường nhân gấp năm lần, vẫn hơn xa Tư Đồ Hạo, lực công kích lại càng mạnh mẽ tuyệt luân.

Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh…

Cũng may mắn cách hơn trăm dặm, Huyết kiếm tông còn có thể miễn cưỡng ngăn trở, nhưng mỗi một lần ngăn cản, khí huyết hắn đều thoáng chấn động kịch liệt một phát, mắt hoa đầu choáng váng, ảo ảnh xuất hiện trước mắt.

- Không tốt!

Huyết Kiếm Tông hoảng hốt, trường kiếm trong tay múa ra một đoàn võng kiếm.

- PHÁ…!

Trường kiếm Phỉ lục sắc xuyên phá võng kiếm, chém trúng ngực Huyết Kiếm Tông.

PHỐC!

Phun ra một ngụm máu tươi, Huyết Kiếm Tông kinh ngạc nói không ra lời, cách hơn một trăm dặm a, cảnh giới đối phương đến tột cùng là gì?

Bá!

Trường kiếm Phỉ Lục sắc lăng không bay múa, xuất hiện lần nữa đã ở trước mặt Huyết Kiếm Tông, một kiếm đâm qua.

- Đi!

Huyết Kiếm Tông đã không còn dũng khí đi tìm Diệp Trần nữa, Huyết sắc trường kiếm phóng ra ngăn trở phi kiếm, nhổ ra một ngụm máu tươi lần nữa, dựa thế bay rớt ra ngoài, phảng phất một đầu chim to, thân hình mở ra, dùng tốc độ nhanh nhất phi độn đi, chật vật không chịu nổi.

- Lão gia hỏa này thật không có lừa gạt ta.

Huyết Kiếm Tông vô cùng ủy khuất, còn chưa thấy người đâu đã bị dọa bỏ chạy rồi, hắn đường đường là Huyết Kiếm Tông, chưa bao giờ bị vũ nhục như vậy.

- Hừ, Thiên Kiếm Tông lỗ vốn, ta lại chịu thiệt, tổn hại bất lợi càng lớn, nếu không thì cứ giật dây Ma Kiếm Tông đi khiêu chiến hắn để hắn cũng phải thiệt thòi lớn đi.

Huyết Kiếm Tông sinh ra ý nghĩ độc ác.

Cưỡng bách Huyết Kiếm Tông rời đi, trường kiếm Phỉ lục sắc bay trở về Diệp gia, nhập vào vỏ kiếm.

- Sau này có lẽ không có phiền toái gì nữa.

Từ từ nhổ ra một ngụm trọc khí, Diệp Trần thầm nghĩ.

Sự tình DIệp Trần đánh bại Thiên Kiếm Tông thông qua những người quan chiến truyền miệng, tốc độ truyền bá mỗi ngày lại bạo tăng, cái gọi là một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn không hơn cái này, đương nhiên tốc độ truyền miệng có nhanh hơn nữa cũng không bằng Tri Mạc Vấn truyền bá, phải biết rằng mỗi tòa thành thị đều có cửa hàng Tri Mạc Vấn, tuy rằng những cửa hàng này cũng không có cổng truyền tống, nhưng Tri mạc Vấn còn có một công cụ đơn giản có thể truyền lại tin tức.

Cho nên trong một tuần lễ, sự tình Diệp Trần đánh bại Thiên Kiếm Tông truyền ra Thiên Vũ Vực, khiến cho tất cả người chờ xem Tri Mạc Vấn và Diệp Trần bị chê cười trợn mắt há hốc mồm, Thiên Kiếm Tông hơn trăm năm trước là tuyệt đỉnh kiếm khách, hiện tại bại trên tay Diệp Trần, tin tức này quả thực quá kinh người, trong thiên hạ còn kiếm khách cấp Tông sư nào có thể chiến thắng Diệp Trần nữa chứ.

Danh xưng Kiếm Tông, chỉ sợ đã thành định số, không thể sửa đổi.

Đáng tiếc không ai biết chuyện Diệp Trần cách hơn trăm dặm dọa chạy Huyết Kiếm Tông, Huyết Kiếm Tông cũng sẽ không nhàm chán đến mức nói sự tình ủy khuất này ra, nếu không, Thiên Vũ Vực sẽ càng thêm oanh động.

Bất kể như thế nào, Thiên Vũ Vực ngày hôm nay nói đến Kiếm Tông đó chính là Diệp Trần, không có người khác, khắp cả Chân Linh đại lục còn cần một khoảng thời gian để truyền bá, dù sao Chân Linh đại lục cũng quá lớn, cần nữa năm mới có thể đại khái truyền khắp Chân Linh đại lục, muốn già trẻ đều biết thì cần lâu hơn nữa. Diệp Trần, là thiên tài đầu tiên trong mấy trăm năm đạt được danh hiệu Kiếm Tông.

Chỉ bằng vào cái này, cũng đủ để ghi vào sử sách rồi.

Trong một đình giữa hồ.

Một nam nữ đang uống trà nói chuyện phiếm

Nam là Diệp Trần, nữ chính là Long Bích Vân.

- Long tông chủ, tình huống Long Thần Thiên Cung trước mắt thế nào?

Diệp Trần đối với Long Thần Thiên Cung vẫn tương đối chú ý.

Long Bích Vân nói:

- Ta lớn hơn ngươi mười tuổi, gọi là Long sư tỉ đi!

Chợt, nàng trầm giọng nói:

- Tình huống Long Thần Thiên Cung trước mắt rất tệ, đoạn thời gian trước, Phó điện chủ Thanh Long điện Hồ Văn Hải và mấy trăm thủ hạ của hắn trúng mai phục, toàn quân cơ hồ bị diệt, chỉ có mười mấy người trốn thoát, Hồ Văn Hải vẫn lạc trong trận đó.

- Tổn thất nhiều như vậy sao?

Diệp Trần kinh ngạc.

Long Bích Vân gật gật đầu.

- Người còn sống sót cho rằng có nội gian, hiện tại lòng người Thanh Long điện bất an, uy tín mấy người Điện chủ và phó điện chủ đều giảm xuống, trưởng lão hội đã phái người đi điều tra, tạm thời còn không biết kết quả như thế nào.

- Như vậy sao, mười mấy người kia làm sao sống được?

Trực giác của Diệp Trần thập phần nhạy cảm, từ giữa nhìn ra chút vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.