Với tư cách là phó điện chủ Thanh Long Điện, nếu như không biết Long Thần Thiên Cung chiếm cứ phạm vi tài nguyên nào, không tính là xứng chức, về phần đụng phải thế lực đối địch, dù đánh không lại, cũng có thể nhẹ nhàng bỏ chạy, huống chi, người tới nếu không có trình độ nhất định, ai giết ai còn không biết được.
- Cái này?
Hình Mỹ Liên âm thầm hối hận, sớm biết lòng hiếu kỳ của Diệp Trần mạnh như vậy, nàng đã không xung phong nhận việc rồi, phải biết rằng Huyết Chiến Hải không thể so với nơi khác được, hoặc là không gặp được địch nhân, nếu gặp được thì, ít nhất đều là hơn mười người, rất ít khi gặp địch nhân đơn lẻ.
Mà bọn hắn chỉ có hai người, một khi bị bao vây, căn bản trốn không thoát, khi công kích phô thiên cái địa đánh tới, trong nháy mắt cũng sẽ bị đánh thành mảnh vỡ.
- Ta nói không sao thì sẽ không sao, ngươi yên tâm đi.
Diệp Trần từng tao ngộ qua mấy lần nguy cơ trọng đại, như ở Huyết Ma Chiến Trường bị năm đại cao thủ đuổi giết, hiểm tử nhưng vẫn còn sống, như tại dưới đáy biển của Mê Vụ Cấm khu bị vô số hung thú truy kích, cũng nguy cơ trùng trùng, nếu so sánh tương đối thì nếu không phải chiến tranh toàn diện quy mô lớn, chiến tranh quy mô nhỏ căn bản không tính là nguy hiểm gì.
- Vậy được rồi! Đã nói rồi, có gì không ổn, chúng ta phải lập tức rút đi.
Hình Mỹ Liên bất đắc dĩ nói.
Diệp Trần cười cười
- Ta so ngươi càng quý trọng tánh mạng hơn.
- Cũng đúng, bằng không ngươi sẽ không sống được đến bây giờ.
Bản thân Hình Mỹ Liên cũng coi như một thiên tài không lớn không nhỏ, thiên tài thoạt nhìn thì ở trên đỉnh, nhận được vinh quang chói mắt, nhưng nguy hiểm mà thiên tài gặp phải cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng, nếu là thiên tài, muốn tìm cách tăng lên thực lực của mình, không thể được chăng hay chớ, nếu thế thì một ít hiểm địa di tích cũng không thể thiếu đi thân ảnh của thiên tài được.
Tóm lại, thiên phú trọng yếu, cơ duyên trọng yếu, tôi luyện cũng rất trọng yếu.
- Phía trước là Hắc Yên Đảo, trên Hắc Yên Đảo thường xuyên đào được bảo thạch, trong đó nổi danh nhất chính là Hắc Yên bảo thạch, Song Tinh bảo thạch, Ngư Lân bảo thạch, bởi vì tên của tòa đảo này, Long Thần Thiên Cung ta và Tứ đại thế lực đối địch trong vòng hai năm, đã xảy ra hơn mười lần đại chiến, mỗi lần đều chết không ít người, may mà tòa đảo này vẫn năm trong quyền khống chế của chúng ta.
Hình mỹ liên không dám quá mức buông lỏng, thỉnh thoảng lại phóng linh hồn lực ra ngoài, dò xét bốn phía.
Trên một hòn đảo cách đó năm sáu trăm dặm.
Một đám cao thủ trên quần áo thêu đồ vân hắc bạch tuộc chiếm giữ chỗ này, xem xét sơ qua thì nhân số không dưới 30, tu vi Linh Hải Cảnh có 6 người, tu vi Tinh Cực Cảnh có hai mươi bốn.
- Đại chấp sự!
Đột nhiên, một đạo thân ảnh lướt đến trên đảo, lập loè mấy cái liền xuất hiện ở trung ương hòn đảo, trên mặt hắn mang theo vẻ hưng phấn, tựa hồ có tin tức tốt gì đó.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyz- Chuyện gì?
Hán tử hung ác đang nghỉ ngơi ngẩng đầu.
- Đại chấp sự, phụ cận Hắc Yên đảo, có hai tên cao thủ Linh Hải Cảnh của Long Thần Thiên Cung, một mỹ phụ, một người tuổi còn trẻ.
Người tới vội vàng nói.
- Mỹ phụ.
Hán tử hung ác nhếch miệng lộ ra dáng cười khó coi, hắn là đại chấp sự của Hắc Vương môn, có hai cái yêu thích, một là dễ giết người, hai là quá háo sắc, trong sắc đẹp, hắn thích nhất chính là loại mỹ phụ bộ dạng vẫn còn thùy mị, loại nữ nhân này, mang đi chơi thống là khoái nhất, huống chi còn là một cao thủ Linh Hải Cảnh lạc đàn.
- Ngươi có phái linh thú truy tung bọn hắn không?
Hán tử hung ác dò hỏi.
- Đó là đương nhiên.
Linh thú của Hắc Vương môn là hắc bạch tuộc, trên thực tế, môn chủ của Hắc Vương môn chính là một đầu Yêu Vương hắc bạch tuộc tu luyện thành, cho nên hắc bạch tuộc ở Hắc Vương môn là linh thú, một khi hắc bạch tuộc tăng lên tới Linh Hải Cảnh, địa vị so với nhân loại cùng cấp còn cao hơn.
- Đi, đã rất lâu không giết người rồi.
Hán tử hung ác mạnh mẽ đứng người lên, sát khí bốn phía.
- Ha ha, hai tên cao thủ Linh Hải Cảnh, còn không phải dễ như trở bàn tay sao, bên phía chúng ta có đến 6 người cơ mà.
Những người khác cũng hưng phấn không thôi, cao thủ Linh Hải Cảnh không phải rau cải trắng, giết một người ít một người, trở lại tông môn, sẽ có không ít ban thưởng.
Hắc Yên bảo thạch là một loại bảo thạch hơi trong suốt, có khói đen bốc lên, Song Tinh bảo thạch có hai hạch tâm năng lượng, là một loại có năng lượng sung túc nhất trong số bảo thạch, mà Ngư Lân bảo thạch cũng giống với tên của nó, bề ngoài có chút giống vẩy cá, loại bảo thạch này khảm nạm trên phòng ngự khải giáp, có thể để cao lực phòng ngự của áo giáp, nhưng đáng tiếc là trên hòn đảo này sinh ra đa số là hạ phẩm bảo thạch, trung phẩm bảo thạch rất ít, thượng phẩm bảo thạch cơ hồ không có.
Mặc dù như thế, Long Thần Thiên Cung và tứ đại thế lực đối địch vẫn thập phần coi trọng với hòn đảo này, dù sao có đại lượng bảo thạch, mới có thể rèn ra Bảo Khí tốt, có thể khiến năng lực sinh tồn của đệ tử đại năng, tỉ lệ sinh tồn cao, người đột phá đến cảnh giới kế tiếp tự nhiên sẽ nhiều hơn nữa....
Đây là một vòng tuần hoàn rất hay!
BA~!
Lên hòn đạo, Diệp Trần dùng nhu kình đập vỡ một tảng đá lớn, trong bụi mù nổi lên bốn phía, một khối bảo thạch tản ra hắc khí rơi xuống, lập lòe ánh sáng.
Thò tay khẽ hấp, bảo thạch rơi trên tay, sờ lên có chút vướn tay, cũng không có bóng loáng như vẻ bề ngoài.
- Ha ha, vận khí của ngươi không tệ, tiện tay liền có thể đạt được một khối Hắc Vân bảo thạch trung phẩm.
Hình Mỹ Liên yêu kiều cười ra tiếng, vòng eo đầy đặn và bờ mông tròn ngạo nghễ ưỡn lên thoáng thay đổi, hết sức hấp dẫn.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, bỗng nhiên nhướng mày.
- Làm sao vậy?
Hình Mỹ Liên nhìn mặt mà nói chuyện, hỏi.
- Có người đến.
- Không phải là nhân mã của thế lực đối địch đấy chứ?
Sắc mặt Hình Mỹ Liên thay đổi, kiệt lực phóng linh hồn lực ra ngoài, nhưng người tới lại cách nàng quá xa, vượt qua một trăm dặm, không dò xét được gì cả, Chân Nguyên đột nhiên vận chuyển đến cực hạn, nàng bối rối nói với Diệp Trần:
- Vẫn còn ngoài trăm dặm, chúng ta chạy nhanh đi.
Diệp Trần lắc đầu nói:
- Không gấp, bọn hắn cũng không nhiều người lắm.
- Ngươi không gạt ta đấy chứ?
Không biết xảy ra chuyện gì, Hình Mỹ Liên cảm giác, cảm thấy cái mà Diệp Trần gọi là không nhiều lắm không giống với trong suy nghĩ của nàng
- Cho dù lừa ngươi, chúng ta cũng không thể thoát khỏi bọn chúng nữa rồi.
Diệp Trần vẻ mặt lạnh nhạt.