Tên thanh niên lạnh lùng vốn ít nói thì lúc này lại phun ra bốn chữ.
Kim Vạn Song khẽ gật đầu rồi tiếp tục nhìn những người còn lại.
- Người nào dám cản huynh đệ chúng ta phát tài thì đều phải chết, giết
chết những người như vậy cũng là niềm vui thú của huynh đệ chúng ta a!
Song sinh huynh đệ tính tình rất nóng nảy, nếu bắt bọn họ lui bước thì
so với giết bọn họ còn khó chịu hơn. Lúc này hai huynh đệ này đã nhịn
không được muốn động thủ, trong ánh mắt cũng bộc phát ra dã tính tàn bạo đầu còn bộ dáng ngốc ngốc như lúc trước nữa!
Lúc Diệp Trần và Mộ
Dung Khuynh Thành tiến vào trong trà lâu thì cũng đã nhận ra được tính
cách của hai huynh đệ này, cho nên Diệp Trần biết rõ hai người này không thể dùng bề ngoài của họ để đối xử được.
- Cô nàng kia không tệ a!
Đại hán mặt vàng đã nếm qua thiệt thòi trên tay Diệp Trần nên trên
đường đi vẫn luôn dùng ánh mắt dâm tà dò xét Mộ Dung Khuynh Thành, nhưng cũng chỉ là vụng trộm mà thôi. Lúc này bản tính dâm tà của hắn đã hoàn
toàn hiển lộ qua cặp mắt háu háu đổ dồn lên người của một nữ tử trể tuổi đứng bên phải Sư Thiếu Bảo. Ánh mắt của hắn phảng phất như có thể xuyên thấu qua y phục đối phương, nhìn rõ tường tận tới chân tơ kẽ tóc vậy!
- Già rồi a, cũng không sống được bao nhiêu năm nữa a!
Lão giả duy nhất trong đội ngũ thở dài một hơi, nói ra một câu có vẻ hơi lành lạnh gáy.
- Lão phụ kia giao cho ta!
Trung niên phụ nhân rất phản cảm với trung niên phụ nhân bên đối phương bởi vì nàng ta quá xấu!
Hiện tại chỉ có hoàng y nữ tử, Lâm Vũ Hiên cùng với hai người Diệp
Trần, Mộ Dung Khuynh Thành là chưa tỏ thái độ, bất quá lúc này Kim Vạn
Song đã thu hồi ánh mắt không tiếp tục có tý tứ muốn hỏi nữa. Bởi vì
hoàng y nữ tử hắn nhìn không thấu, mà nếu đối phương là dạng người lương thiện thì hắn có thể tự sát tại chỗ a. Còn Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh
Thành thì hắn xem sát khí trên người hai người thì biết rõ hai người này đã giết không ít người, nhất là Diệp Trần, sát khí trên người hắn so
với người khác đều dày đặc hơn nhiều nên Kim Vạn Song thừa nhận bản thân đã xem thường Diệp Trần. Có lẽ tiểu tử này so với trong tưởng tượng của hắn còn đáng sợ hơn nhiều a!
Còn Lâm Vũ Hiên là loại tuổi trẻ khinh cuồng, loại người này chính xác là nghé con không sợ cọp!
"Hống!"
Cặp huynh đệ song sinh kia đột nhiên gào lên, nhấc chân giẫm mạnh một
cái, sát khí cùng dã tính mạnh liệt bộc phát, chỉ hận không thể lập tức
xông tới chém giết!
- Một đám kiến hôi mà cũng dám ở trước mặt ta kêu gào? Hừ, ta sẽ xé nát các ngươi thành từng mảnh nhỏ!
Sư Thiếu Bảo cao ngạo dùng âm thanh đầy lãnh ý nói.
- Sư Thiếu Bảo, ta từ lâu đã rất muốn thỉnh giáo thực lực của ngươi,
hôm nay vừa lúc để ta xem thử là là ngươi mạnh hay ta mạnh, xem ai có
thể là người cười cuối cùng!
Lâm Vũ Hiên bước tới, nói.
- Cuồng vọng!
Một tên thanh niên sau lưng Sư Thiếu Bảo cũng bước tới, người này so
với Lâm Vũ Hiên còn trẻ tuổi hơn một chút chỉ tầm khoảng hơn hai mươi
tuổi, gương mặt trắng hồng như thao phấn, trong tay cầm một cái quạt.
- Có phải cuồng vọng hay không thì các ngươi rất nhanh sẽ biết thôi. Sư Thiếu Bảo, có dám cùng ta một trận chiến không? Nếu không dám thì hãy
lập tức cút đi!
Lâm Vũ Hiên cũng lấy ra vũ khí của mình, là một cây chiến kích.
Hiện tại, đội ngũ hai bên đều tương đương, bên nào cũng có cao thủ cho
nên không ai muốn nhượng bộ. Làm như vậy thì chẳng những mất hết thể
diện mà lòng tự tôn cũng không cho phép, mà cường giả chú trọng nhất
chính là tự tôn của bản thân, trừ khi gặp phải đối thủ quá cường hãn,
bản thân tự cảm thấy không phải là đối thủ thì mời đem tự tôn của mình
thu lại. Nhưng khi gặp phải đối thủ mà bọn họ cho rằng không phải là
không thể thắng thì làm sao có thể nhượng bộ cho được!
Lúc này, không khí trong cung điện hết sức căng thẳng!
- Ngươi không xứng làm đối thủ của ta, Triệu Sĩ Văn, ngươi tới bồi hắn đi!
Sư Thiếu Bảo nói với tên thanh niên mặt trắng tay cầm quạt.
- Được thôi!
Tên thanh niên mặt trắng lại bước tới trước, đứng ở giữa tràng, cái đầu hơi ngẩng cao lên dùng ánh mắt cao ngạo nhìn về phía Lâm Vũ Hiên.
- Vậy thì chiến a!
Sắc mặt Lâm Vũ Hiên trắng xanh, tinh quang trong hai mắt như ngưng
thành thực chất bắn thẳng tới trước giống như muốn xuyên thủng đối
phương, đồng thời thân hình hắn cũng phóng tới trước.
- Tìm chết!
Tên thanh niên mặt trắng cũng tiến lên phản kích.
- Hai chúng ta chơi đùa một chút!
Hiện tại không phải là lúc khiêu chiến hay luận bàn mà đang vì tài phú
mà chiến, làm sao có thể ung dung ngồi xem người khác chiến đấu được
chứ. Cho nên trung niên phụ nhân của hai bên đều không hẹn mà cùng nhau
chậm rãi đi về phía đối phương, khi khoảng cách giữ hai người còn lại
khoảng trăm mét thì thân hình hai người đồng thời hoá thành hai luồng ảo ảnh muốn mê hoặc đối phương. Động tác này của hai người càng lộ ra sát
cơ thâm trầm.
"Hống!"
Sư Thiếu Bảo cũng tung người lên, hoàng
kim yêu lực từ trong thân thể hắn bạo phát ra quét ngang cả cung điện
khiến mọi người đều bị chấn động huyết khí, âm thầm hoảng sợ.
Đây
chính là một siêu cấp cường giả thế hệ trẻ a, đồng thời cũng là sự cao
ngạo của Hoàng Kim Sư tộc. Trước giờ hắn luôn không để cho ai được phép
làm trái ý hắn cho nên lúc này hắn đã muốn động thủ rồi!
- Giao hắn cho ta!
Là đội trưởng bên Kim Vạn Song cũng biết lúc nào nên làm cái gì, hắn
cũng tiến lên một bước, làn da màu cổ đồng của hắn đột nhiên sáng bóng
hơn một chút, khi hắn đi tới bước thứ mười thì cả người phảng phất như
đã biến thành một khối kim loại hình người, tản phát ra ánh sáng bén
nhọn và vô cùng trầm trọng.
- Các ngươi giết sạch bọn chúng cho ta, không lưu một ai!
Lúc Sư Thiếu Bảo phóng tới Kim Vạn Song thì cũng lớn giọng quát.
"Oanh!"
Tràng diện lập tức sôi trào, câu nói này của Sư Thiếu Bảo không khác gì mồi lửa, khiến cho mọi người đều lộ ra sát khi vô cùng hung hãn xông
vào nhau.
- Giết!
Thanh niên lạnh lùng tìm tới trung niên văn sĩ ôm trường kiếm làm đối thủ, cả hai đều là cao thủ kiếm khách cho nên
một khi ra tay là chỉ thấy toàn là kiếm ảnh, không thấy người đâu nữa.
Những người đang chiến đấu gần đó cũng tránh xa ra một đoạn. Kiếm khách
chính là cao thủ có lực công kích cực mạnh, nếu thực lực tương đồng thì
kiếm khách sẽ trội hơn một phần, cho nên khi hai kiếm khách kịch chiến
thì tuyệt đối là một cảnh tượng rất hùng hồn đáng sợ.