Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 922: Kinh thiên huyết chiến! (Hạ)



Cả cung điện đều trở thành chiến trường, duy chỉ có khu vực trận pháp ở trung tâm có Thượng phẩm linh thạch là không có chiến đấu dính tới. Cũng may mắn là chỗ đó có trận pháp bao phủ nếu không với khí kình điệp gia lúc này tác dụng lên thì tất nhiên sẽ đem toàn bộ năm trăm triệu linh thạch kia huỷ diệt không còn chút gì.

Ngoài ra, bản thân cả cung điện cũng có cấm chế thủ hộ, cho nên mọi người có thả tay chiến đấu cũng không thể nào làm rung chuyển được cung điện. Mỗi khi có công kích đánh lên vách tường thì đều một màn quang mang hấp thu vô thanh vô tức, không chút ảnh hưởng nào.

Chiến đấu quá mức kịch liệt, tất cả mọi người đều đang liều mạng mà chiến. Mười tràng chiến này đều thuộc đẳng cấp cực cao, song phương chiến đấu không ai không thâm tàng bất lộ, mỗi người đều là cường giả hiếm có dưới Sinh Tử Cảnh, sát chiêu vô số, sát thủ giản cũng không ít.

Đương nhiên, tràng chiến rung động nhất tự nhiên là giữa hai người Kim Vạn Song và Sư Thiếu Bảo. Hai người ở trong đội ngũ của mình đều có thực lực xếp vào loại đỉnh tiêm, lúc này cả hai người đều không hề giữ lại gì, thi triển toàn bộ sở học dốc sức liều mạng tấn công đối phương.

- Sư Vương Trảo!

Sư Thiếu Bảo nổi giận gầm lên một tiếng, tay phải đột nhiên biến thành một cái sư trảo cực lớn đánh về phía Kim Vạn Song, kình khí tản ra mãnh liệt, ngay cả không gian cũng trở nên vặn vẹo.

"Choang!"

Kim Vạn Song cũng không yếu thế, duỗi một bàn tay ra rồi nắm chặt lại, trên quyền đầu của hắn loé lên ánh sáng bạch ngân chói mắt nhưng so với bạch ngân còn cứng rắn hơn rất nhiều. Quyền đầu của Kim Vạn Song đánh mạnh lên Sư Vương Trảo, đồng thời Kim Vạn Song cũng đá một cước nhằm vào đầu Sư Thiếu Bảo.

- Muốn chết?

Tay trái Sư Thiếu Bảo duỗi ra bắt lấy mắt cá chân của Kim Vạn Song, sau đó cánh tay phát lực hất lên lăng không xoay tròn mấy vòng. Người bình thường nếu bị quay như vậy chắc chắn đã đầu váng mắt hoa nhưng Kim Vạn Song đâu phải phàm nhân, không hề ảnh hưởng gì, hai tay hắn vẫn liên tục xuất kích, đánh lên hộ thể chân nguyên của Sư Thiếu Bảo khiến cho đối phương huyết khí chấn động.

- Cút!

Sư Thiếu bảo nổi giận gầm lên một tiếng ném Kim Vạn Song ra xa.

"Bành!" một tiếng, hai chân Kim Vạn Song dẫm nát vách tường cung điện, mượn lực bắn ngược lại tiếp tục công kích Sư Thiếu Bảo, thực lực và phản ứng cường hãn phải nói là đáng sợ.

"Hống!"

Sư Thiếu Bảo chịu không được bị tấn công như vậy nên khôi phục chân thân, không khí đột nhiên vặn vẹo, một đầu Hoàng Kim Sư cực lớn xuất hiện trước mắt mọi người. Đầu Hoàng Kim Sư này tứ chi thô to, móng vuốt sắc bén,cái bờm trên vai kéo xuống trước ngực là một màu vàng óng ánh như do hoàng kim tạo thành, so với toàn thân ngân sắc của Kim Vạn Song phân biệt rất rõ ràng.

"Hống!"

Sư Thiếu Bảo một lần nữa tức giận gầm lên, thân thể đột nhiên nhảy lên không trung công kích tới Kim Vạn Song. Với thân thể không lồ của nó thì một bước chân bằng vô số bước của người bình thường, chỉ nhoáng một cái đã xuất hiện trên đỉnh đầu Kim Vạn Song, chân trước hung hãn đạp mạnh xuống giống như thái sơn áp đỉnh.

- Mơ tưởng!

Hai cánh tay Kim Vạn Song bắt chéo lại giơ cao lên đỉnh đầu ngăn trở một cước này.

"Phành!"

Hai người tiếp tục giằng co. Sư Thiếu Bảo biến thành chân thân thì tính tình càng thêm cuồng bạo, làm sao có thể chịu được cục diện thế này. Trảo phải của hắn khẽ động, cái đầu cự đại đồng thời nhắm ngay sọ đầu của Kim Vạn Song cạp xuống. Nếu một nhát cắn này mà trúng mục tiêu thì tuyệt đối là Kim Vạn Song sẽ bị xé làm hai, không hề có bất kỳ may mắn nào.

Bất quá Kim Vạn Song cũng không phải chỉ có chút bổn sự như vậy, hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, tóc tai dựng thẳng lên giống như những cái gai nhím màu bạc. Tay trái hắn hung hắn nắm chặt lại nện mạnh vào hàm răng cực lớn của Sư Thiếu Bảo phát ra âm thanh kim thiết va đập cực lớn.

Sư Thiếu Bảo bị đẩy lui một bước, hàm răng cũng xuất hiện vết rách nhỏ thì rất phẫn nộ, đây là lần đầu tiên hắn chịu thiệt thòi như vậy!

Ngoại trừ tràng đấu giữ Kim Vạn Song và Sư Thiếu Bảo bên này thì những tràng chiến còn lại cũng rất thảm liệt, mặc dù không tạo thành động tĩnh lớn nhưng lại dị thường hung hiểm.

Thanh niên lạnh lùng và trung niên văn sĩ đã giao thủ mấy trăm chiêu, trong mấy trăm chiêu này song phương đều ăn thiệt thòi không ít. Dù sao hai người cũng là kiếm khách, một khi thấy được sơ hở là lập tức chém tới, dùng nhanh đánh nhanh nên chỉ hơi có một chút khuyết điểm là lập tức bị thương.

Trên vai thanh niên lạnh lùng trúng một kiếm, ngực cũng có một vết máu. Mà trung niên khô gầy tóc tai thì rối bù, phần bụng cũng dính một kiếm! Hai người xem như ngang tài ngang sức, muốn phân ra thắng bại còn rất sớm.

Trong chiến đấu ngang cấp muốn phân ra thắng bại thì phải chờ đến khúc cuối, bởi vì chỉ có đến lúc đó, sơ hở xuất hiện càng nhiều, nguy hiểm trí mạng càng lớn.

Theo thời gian chiến đấu càng lâu thì dần dần cũng đã có người bắt đầu rơi vào thế hạ phong.

Người đầu tiên rơi vào thế hạ phong chính là đại hắn mặt vàng, đối thủ của hắn chính là tên mập mạp đầu trọc. Mập mạp này khó chơi vô cùng, chân nguyên hắn tu luyện cũng đồng dạng như đống mỡ trên người hắn, bị trường mâu đâm vào giống lại bị nhu nhuyễn mất lực khiến cho đại hán mặt vàng càng đánh càng vô lực, trên người liên tục xuất hiện vết thương, bị ép tới không ngốc đầu lên được.

- Hai huynh đệ các ngươi đều là man nhân a, vừa vặn ta chưa từng giao thủ với Bán bộ Vương Giả có man lực như vậy, để nhìn xem man lực của các ngươi đại hay chưởng kình của ta mạnh!

Mập mạp đầu trọc quét mắt nhìn qua song sinh huynh đệ đang vây công tên đeo mặt nạ.

Hai huynh đệ này mỗi người đều là siêu cường Bán bộ Vương Giả, lấy hai đánh một đương nhiên chiếm thế thượng phong khiến cho tên đeo mặt nạ kia liên tục thổ huyết, nếu không phải do hai huynh đệ này chiêu thức biến hoá quá ít thì tên đeo mặt nạ này sớm đã bị chém thành thịt vụn rồi.

Mập mạp đầu trọc tung người lên nhẹ như yến bay đến bên cạnh tên đeo mặt nạ, một ngón tay ục ịt của hắn vươn ra đỡ một búa bổ xuống của song sinh ca ca.

Song sinh ca ca tên là Đạt Nhĩ Hùng, đệ đệ là Đạt Nhĩ Ba là tộc nhân của thâm hải Man tộc. Đạt Nhĩ huynh đệ ở trong Man tộc cũng được xem là thiên tài nổi bật, bởi vì chịu không nổi quy củ của Man tộc nên hai người mới chạy ra bên ngoài lưu lạc khắp nơi dựa vào lực phòng ngự siêu cường và sự liên thủ của hai người mà một mực phong sinh thuỷ khởi, cho tới hiện tại vẫn chưa nếm phải thua thiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.