Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 229: Tới chỗ sâu ghìm ngựa



Hàn Diệc Dao không biết yêu là gì, nhưng tuyệt đối không biết e ngại, kính sợ.
E ngại sinh ra là nô tính, kính sợ là trung thành, nếu như mang ý nghĩ đó gả cho Ứng Thừa Ân, nàng biết đã đánh mất chính mình, trở thành một cái xác không hồn!
Hơn nữa, nàng còn có phiền toái lớn, nàng là người của nam nhân đụng vào là phải chết, cũng không đợi được ngày này! Bởi vậy cho tới bây giờ nàng chưa suy nghĩ qua việc này, chỉ theo bản năng kháng cự hôn sự với Ứng Thừa Ân.
Nhưng mà cố tình lúc này nàng lại phân tâm suy nghĩ việc này!
So sánh với hắn, mặc dù Chu Hằng là đại sắc lang, nhưng trừ hiếu sắc một chút thì dường như cũng không có thói quen không tốt! Hơn nữa, tiểu tử này hiếu sắc cũng rất xảo quyệt, cũng chỉ làm chuyện xấu với mấy người nàng, chưa thấy hắn giống như chó đực động dục truy đuổi phía sau nữ nhân khác.
Lại nói tiếp, nàng có phải vì vậy mà tự hào hay không?
Hàn Diệc Dao a Hàn Diệc Dao, vào lúc này ngươi còn nghĩ lộn xộn cái gì đó.
Nàng thầm nói trong lòng, nhưng mà lại không cản được ý nghĩ hiện ra.
Theo góc độ khác so sánh thì cảnh giới của Chu Hằng bây giờ thấp một chút, còn thấp hơn nàng một tầng. Nhưng mà nói đến tiềm lực mạnh, cho dù Ứng Thừa Ân cũng phải nhận thua, hơn nữa, cảnh giới cũng không có nghĩa là thực lực, mình đánh thắng được Chu Hằng sao? Vì sao bị hắn xâm phạm như thế, mình lại không quá phẫn nộ, lại không lo lắng thất thân? Mình thích tên nam nhân này sao?
Không thể nào đâu?
Hàn Diệc Dao cũng không thể nào khẳng định được, nàng dùng phượng mắt mông lung mê người nhìn Chu Hằng, nam nhân này cứng cỏi, quả quyết, có được ý chí khiến người không theo kịp, trừ khuyết điểm hiếu sắc của tên này, tuyệt đối là chân hào kiệt, thiết anh hùng!
Tuy nhiên, tên này cũng chỉ ham muốn mình, cũng không phải hắn thực sự thích mình.
Nếu là thích, vậy không thể nói hắn dâm ô, chỉ có thể nói yêu thủ theo đuổi người yêu của hắn khác người.
Con người ta lại kỳ quái như vậy.
Khi chán ghét một người, bất kể đối phương săn sóc cỡ nào. Vẫn luôn nghĩ theo hướng xấu, hiểu lòng dạ đối phương bất lương. Nhưng mà một khi thích người nào đó, bất kể đối phương làm gì đều cảm thấy vui vẻ, tri kỷ.
Đồng dạng một câu lên giường đi, ở trong miệng người thích và không thích nói ra, kết quả hoàn toàn khác nhau.
Lúc Hàn Diệc Dao bắt đầu nghĩ loạn hình tượng Chu Hằng, chợt cảm thấy tên này cũng không ghê tởm như vậy, lúc trước còn cứu nàng vài lần. Bảo nàng lấy thân báo đáp cũng không quá mức.
Ngược lại là nàng, tổng chưa cho Chu Hằng một sắc mặt tốt, bây giờ suy nghĩ lại cũng có chút xấu hổ!
Xít, không thể tiếp tục cởi nữa!
Những ý niệm trong đầu này của Hàn Diệc Dao nói thì dài dòng, nhưng mà hiện lên trong đầu chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, Chu Hằng vừa mới cởi quần của nàng. Lộ ra mật đào và kiều đồn của nàng, trắng mượt nõn nà như mỹ ngọc.
Mượt mà, cái mông tròn nhẹ nhàng vỗ một thịt rung lên mê người, khiến người ta nhìn vào mà miếng chảy ròng, dục khí vọt tăng cứng rắn như sắt. Chu Hằng là tên đã lên dây, không phát không được!
- Không được! Hàn Diệc Dao dùng bàn tay mềm mại bóp chặt vật cứng ấm kia, gương mặt xinh đẹp ngượng ngùng ửng đỏ, hơi thở nóng gấp nói: - Ngươi nếu chạm vào ta, ta sẽ chết!
Chu Hằng đầu tiên là giận dữ, nghĩ đối phương lấy cái chết ép mình, nam nhân t*ng trùng lên óc này tự nhiên đầu óc mất linh. Nhưng vừa nghĩ khác hắn lại nói: - Ngươi có bệnh?
Đây cũng không phải mắng chửi người, tuy rằng trong lòng hắn rất không thích là thật.
- Coi là vậy đi! Hàn Diệc Dao gật gật đầu, dùng vẻ mặt cầu khẩn nhìn Chu Hằng.
Chu Hằng cắn chặt răng, chuyện này lên cung dễ dàng, nhưng mà thu tiễn lại thì khó khăn. Hắn hung hắn hôn lên môi Hàn Diệc Dao một cái, nói: - Đây là nguyên nhân ngươi luôn luôn không lấy chồng?
- Đúng! Hàn Diệc Dao không có phủ nhận. Nàng tới tìm pháp khí tuyệt thế là muốn mình có được tiếng nói, nắm giữ vận mạng của mình.
Chu Hằng thở dài, nói: - Ta đây làm sao bây giờ?
Hàn Diệc Dao tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, đây không phải hắn tự tìm sao? Lại còn hỏi nàng! - Đi tìm các nàng! Nàng chỉ chỉ hai kỹ nữ trong phòng, lúc này các nàng đã thỏa thích, đang chà chà vào nhau tìm niềm vui, yêu kiều không dứt.
Chu Hằng giận dữ, vỗ lên mông nàng một cái, tiếng thanh thúy vang lên, sóng thịt mê người rung lên, khiến ánh mắt hắn tá hỏa.
- Khốn nạn! Hàn Diệc Dao nhe răng hung dữ mắng.
Nam nhân này sao luôn đánh mông nàng, không biết như vậy xấu hổ cỡ nào sao?
- Ngươi gây ra họa, để ngươi giải quyết! Chu Hằng uy vũ không lùi hạ thân. Hàn Diệc Dao lộ ra vẻ mờ mịt, nhưng vẫn ngượng ngùng, trời ạ, nàng không ngờ cùng một nam nhân trần trụi đối mặt, còn có tay cầm vật kia, mắc cỡ muốn chết!
Giải quyết như thế nào?
Nhìn vẻ mặt thanh thuần của nàng, Chu Hằng có cảm giác tội ác, nhưng càng như vậy càng khiến hắn cảm xúc dâng tràn, tiến đến bên tai Hàn Diệc Dao nhẹ giọng nói vài câu.
- Cái gì! Hàn Diệc Dao hoảng sợ, dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Chu Hằng.
Này này này này này, lại muốn nàng dùng miệng... Bẩn muốn chết!
- Hoặc là mặt trên, hoặc là phía dưới, ngươi chọn một! Chu Hằng rất không nói lý nói.
Tên khốn nạn này!
[CHARGE=3]Hàn Diệc Dao đảo mắt, mắc cỡ đỏ mặt cò kè mặc cả: - Dùng tay được không?
- Thật không có thành ý!
- Vậy coi như!
- Đừng, tay thì tay đi! ...
- Ngươi sao còn chưa lành? Hàn Diệc Dao muốn khóc lên, nàng nghe qua một vài chuyện, nam nhân làm chuyện đó đều rất nhanh, ngắn thì hai ba phút, dài thì mười mấy phút, nhưng mà tay trái nàng sóc tới mỏi lại phải đổi tay phải, tay phải mỏi lại đổi tay trái, tới tới lui lui đã mười mấy lần!
Chu Hằng cười hắc hắc, mặc dù không cưỡi ngựa, nhưng bàn tay Hàn Diệc Dao mềm mại không xương, cũng khiến hắn rất là hưởng thụ.
- Không làm nữa! Hàn Diệc Dao thu tay về, làm một cường giả Sơn Hà Cảnh, nàng đương nhiên không có khả năng như vậy mà mệt mỏi, nhưng xấu hổ muốn chết a!
Nàng là vị hôn thê của người khác a, trần truồng nằm trên ngực Chu Hằng đã là tội ác tày trời, lại còn dùng hai tay làm cho hắn... Hơn nữa, nàng thủ vững trinh tiết cũng không phải vì vị hôn phu kia!
Tội ác nặng như thế, nhưng mà Hàn Diệc Dao lại có một loại khoái cảm phóng túng, một loại giải thoát câu thúc!
Ở Hàn gia, mặc dù nàng được coi là tộc nhân thiên tài, nhưng mà vì Ứng gia, gia tộc không chút do dự đem nàng gả ra, căn bản bỏ ngoài tai lời phản đối của nàng.
Đối với những người khác mà nói, gả cho Ứng Thừa Ân thì còn có cái gì mà bất mãn?
Võ đạo thiên tài, người lại anh tuấn vạn phần, bao nhiêu nữ nhân nguyện ý tự tiến cử mà không được? Nàng đúng là thiên tài Hàn gia, là 3 đại mỹ nữ đế đô, nhưng hợp với Ứng Thừa Ân vẫn là với cao!
Ở trong mắt bất luận kẻ nào, có thể leo lên cửa hôn sự này, nàng cười trộm còn không kịp, hẳn phải vô cùng quý trọng, còn phản đối cái gì đây?
Đầu óc có bệnh!
Chính áp lực như vậy, tạo cho nàng phóng túng trong lúc bất chợt, sớm chiều ở chung với Chu Hằng gần hai tháng, nàng cũng nhìn thấy nhiều điểm sáng trên người Chu Hằng. Đối với một nữ nhân mà nói, Chu Hằng cũng rất đáng giá ngưỡng mộ.
Nàng không thể khẳng định đến tột cùng mình xuất phát từ trả thù Ứng Thừa Ân cố ý phóng túng mình, hay là phương tâm đã bị Chu Hằng đoạt mất, mới cảm thấy không biết thẹn làm chuyện hạ lưu như vậy.
Chu Hằng cũng không quá ép, dùng tay không thể so được với trực tiếp tiến vào, lúc đầu còn cảm thấy mới mẻ, nhưng thời gian dài liền nhàm chán.
Hắn nghĩ nghĩ, nói: - Các ngươi đi ra ngoài đi!
Thanh âm như sấm, lập tức khiến hai nàng đang mớn trượt tỉnh lại, các nàng vội vàng ôm quần áo đứng lên, chạy ra khỏi phòng, tuy rằng ngực còn lộ nhũ, nhưng các nàng cũng không để trong lòng, vốn đây là nghề của các nàng.
Chu Hằng vươn tay phất một cái, linh lực tạo thành một bàn tay đóng cửa phòng lại. Hắn tiến đến bên tai Hàn Diệc Dao, nói: - Dẫn ngươi đi một chỗ, không nên dùng ý niệm phản kháng.
Hàn Diệc Dao hoảng sợ, nàng bây giờ trần trùng trục, bất kể đi đây cũng mắc cỡ chết người! - Để ta mặc quần áo vào trước! Nàng vội vàng kêu lên.
Nàng vốn có mâu thuẫn mãnh liệt, căn bản không thu được vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, mà Chu Hằng lại không nghĩ phóng bảo tháp lớn ra, trước hết chỉ còn cách nghe nàng, lấy ra quần áo mới mặc vào.
Hai người ăn mặc chỉnh tề, Hàn Diệc Dao vẫn còn không chịu bỏ qua, chờ mặt hết đỏ, nếu không bất cứ người nào liếc mắt một cái cũng nhìn ra đầu mối.
Chu Hằng không ngừng nhe răng cười, hắn chỉ muốn mang Hàn Diệc Dao vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp mà thôi, cần làm phức tạp như vậy sao?
- Tốt rồi! Cho tới tận nửa tiếng sau, Hàn Diệc Dao mới gật gật đầu với Chu Hằng.
Chu Hằng mặt đen lại ừ một tiếng, cầm lấy tay đối phương, tâm niệm vừa động, hưu, trong nháy mắt hai người biến mất trong phòng.
- Đây là... đâu? Hàn Diệc Dao nhìn địa phương xa lạ này, lộ ra biểu tình khiếp sợ.
- Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, bên trong một kiện pháp khí không gian! Chu Hằng mỉm cười, ánh mắt đảo qua, chỉ thấy Tiêu Họa Thủy và Lan Phi đang ngủ trên giường, 4 cánh tay trắng như tuyết vươn ra ngoài chăn, còn có thể nhìn thấy đùi thon lõa lồ bên ngoài!
Có thể kết luận dễ dàng, hai nàng này tuyệt không mặc quần áo!
Lúc trước Chu Hằng căn bản chưa ra (xuất tinh), vừa nghĩ tới thân thể mê người dưới chăn của hai nàng, tim không khỏi đập rộn lên, cấp tốc nổi lên phản ứng.
Hai người bọn họ tu vi cao minh, hai nàng căn bản không phát hiện ra khí tức bọn họ, vẫn ngủ say sưa như cũ.
- Hả, các nàng... Đều đột phá!
Chu Hằng đột nhiên phát hiện khí tức tràn đầy của hai nàng, đó không phải cấp bậc Sơ Phân Cảnh, mà là Ích Địa Cảnh!
Tiêu Họa Thủy đột phá là chuyện hợp tình hợp lý, nàng ăn một quả Cửu Nguyệt Phong Quả, nhưng mà Lan Phi tư chất khá bình thường, cho dù có thể đột phá đến Ích Địa Cảnh, ít nhất cũng phải mất trăm năm!
Chẳng lẽ, Tiêu Họa Thủy phân một nửa Cửu Nguyệt Phong Quả cho nàng?
Chắc là như thế, cho nên lần trước hắn tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp phát hiện hai nàng đều bế quan ở đây tầng thứ hai!
- Lại có bảo vật như thế? Hàn Diệc Dao còn khiếp sợ vì pháp khí không gian có thể cất chứa vật còn sống, gần như không nhìn thấy hai người Tiêu Họa Thủy lõa lồ trên giường.
- Còn có thứ lợi hại hơn! Hắn mang theo Hàn Diệc Dao đi tới cầu thang: - Cái này gọi là Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, bắt đầu từ tầng thứ hai, mỗi một tầng đều ứng với một cảnh giới võ đạo, chỉ cần ngươi có thể đả bại đối thủ là chiếm được phần thưởng!
Hàn Diệc Dao lập tức tim đập thình thịch, nàng lập tức đi lên bậc thềm, đi vào màn sáng tầng thứ hai.
Nàng nghĩ hắc kiếm của Chu Hằng chính là lấy từ đó! - - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.