Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 242: Đỡ ta một chỉ



Vì thỏa mãn cái dạ dày không đáy của Phong Liên Tình, siêu cấp háu ăn, Chu Hằng không thể không nhét đầy thức ăn ở trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, luôn luôn cung cấp đủ cho bọn họ ăn uống, lúc này mới có thể chạy đi bình thường, bằng không hai vị chúa này cứ đi mấy bước sẽ la đói.
Một đường kẹp theo tiếng chảy nước miếng của hai tên háu ăn, cuối cùng bọn họ đi đến đế đô Lan Lăng Thành.
Tòa cổ thành này có được lịch sử càng xa xưa hơn Thiên Hà Thành, mỗi một cục gạch miếng ngói đều tỏa ra hơi thở xa xưa, làm người ta có cảm giác xuyên qua tang thương.
Triệu gia, ở ngay trong đế đô!
Ở trong mắt người thường, cái gọi là thà làm chân gà cũng không làm đuôi trâu, Triệu gia đã có cường giả Linh Hải Cảnh tọa trấn làm gì chạy đến đế đô có Kết Thai Cảnh để chịu ủy khuất cơ chứ? Hoàn toàn có thể đến một tòa thành lớn làm vua một cõi, ngay cả ném cây đuốc đốt sạch tòa thành, có ai dám ra chỉ trích?
Đạt tới cấp bậc Linh Hải Cảnh, còn phải đi liếm chân hào môn Kết Thai Cảnh hay sao?
Tuy rằng Chu Hằng còn chưa gặp qua Triệu Đoạt Thiên, nhưng biết rõ ông cậu này tuyệt đối là người ngạo khí tận trời! Triệu gia thiết lập ở đế đô, không phải là Triệu Đoạt Thiên muốn xen vào trong vòng đó, nịnh bợ kẻ nào, mà là biểu hiện khí phách vô cùng của hắn.
Hắn không làm đuôi trâu, cũng không làm chân gà, mà là muốn trở thành vua trong vua, đánh ra bá thế của Triệu gia ở đế đô!
--- Cường giả Kết Thai Cảnh thì sao chứ, hắn cũng đánh tan!
Đế đô nổi danh nhất tự nhiên là ba đại hào môn có được Kết Thai Cảnh, ba đại gia tộc Ứng, Mai, Bạch. Trong đó Bạch gia quản lý Thần khí xã tắc, làm chủ đế quốc, ngoài ra chính là còn Triệu gia.
Chu Hằng chỉ tùy tiện hỏi thăm, liền biết được chỗ Triệu gia, nhanh chân đi tới.
- Hằng thiếu! Khi Chu Hằng đến cửa Triệu gia, bốn thủ vệ lập tức nhận ra hắn, cung kính nửa quỳ hành lễ.
Chu Hằng khoát tay, nói: - Ta muốn gặp Triệu Đoạt Thiên!
- Hả! Bốn thủ vệ kia sắc mặt cũng biến đổi, toát ra giận dữ.
Ở Triệu gia, Triệu Đoạt Thiên chính là thần minh, tuyệt đối không cho bất kỳ ai coi thường.
- Đi vào thông báo! Chu Hằng hơi phát ra khí thế, như Thần Long trên chín tầng trời, oai thiên địa không thể xúc phạm!
Bốn người kia liền cứng lại, bọn họ chỉ có tu vi Tụ Linh Cảnh, bất luận là Chu Hằng hay Triệu Đoạt Thiên đều có thể nghiền ép bọn họ. Bằng cảnh giới của bọn họ, tự nhiên không thể phân biệt thực lực cao thấp giữa Chu Hằng và Triệu Đoạt Thiên.
Bọn họ chỉ có thể theo bản năng cảm ứng khí thế giữa hai người, Chu Hằng... không kém chút nào!
Nhìn Chu Hằng, giống như nhìn thấy được Triệu Đoạt Thiên, đều là tồn tại như thần minh, làm người ta chỉ có thể phát ra kính sợ vô tận.
Bọn họ chỉ cần đi thông báo tin tức là được, đây là chuyện nhà người ta, bọn họ xen vào làm cái gì?
Lập tức có một người đi vào thông báo, ba người khác phải ở lại bên ngoài, bởi vì Chu Hằng nói năng lỗ mãng, sắc mặt của bọn họ cũng lạnh nhạt. Không có chút gì là sợ Chu Hằng, tự nhiên là bởi có Triệu Đoạt Thiên tọa trấn, bọn họ không sợ bất kỳ cường giả nào.
Đây là sức mạnh của hào môn.
- Chu Hằng, cuối cùng ngươi đã tới! Không bao lâu sau, một nam nhân khôi ngô đi ra từ bên trong, hình thế cao to, khí thế nổi trội, tựa như một vị thần minh, tỏa ra khí thế vô biên.
Đây là Triệu Đoạt Thiên? Chu Hằng không khỏi sửng sốt.
Tuy rằng không ai biết tuổi cụ thể của Triệu Đoạt Thiên, nhưng có một kết luận chung, đó là hắn tuyệt đối không vượt quá 100 tuổi. Mà một võ giả Linh Hải Cảnh có thọ nguyên dài đến 2000 năm, quy đổi ra, Triệu Đoạt Thiên trẻ tuổi đến đáng sợ.
Nếu nhìn hắn chỉ khoảng hơn 20 tuổi, thậm chí còn trẻ hơn Chu Hằng, vậy thì Chu Hằng cũng không lấy làm kỳ quái. Nhưng nam nhân cao to khí thế bức người trước mặt nhìn lại khoảng 40 tuổi, mặt để râu quai nón, thật sự khác xa Triệu Đoạt Thiên mà hắn tưởng tượng.
- Bái kiến gia chủ đại nhân! Ba người thủ vệ cửa lập tức cung kính quỳ bái, trong ánh mắt toát ra cuồng nhiệt không thôi.
Chu Hằng bỏ qua vấn đề diện mạo của Triệu Đoạt Thiên, nói: - Triệu Đoạt Thiên, ngươi đã nói với phụ thân của ta, chỉ cần đỡ một chỉ tay của ngươi, ngươi sẽ thả mẫu thân ta đi. Có đúng không? Ta làm con, sẵn sàng thay cha đánh một trận!
Hắn hào khí tận trời, đối mặt với một trong hai đại thiên kiều Lãng Nguyệt Quốc cũng không có chút sợ hãi.
- Ngươi có thể đỡ được một chỉ tay của ta? Triệu Đoạt Thiên cười ha ha, giọng bình thản, không có một chút ngạo khí nhìn từ trên cao xuống, nhưng lại có một cỗ khí phách thiên hạ rộng lớn, ngoài ta không còn ai.
- Có thế nào cũng phải thử một lần! Chu Hằng nghiêm mặt nói.
Ông cậu của hắn quả thật có lực lượng đáng sợ, đằng sau người sắp tạo thành bóng ánh sáng hình người như thực chất, tựa như có một Thần chích bước ra từ trong người hắn.
Nghe nói Triệu Đoạt Thiên đã một chân bước vào Kết Thai Cảnh, điều này quả nhiên không giả! Bởi vì bóng sáng hình người kia là chứng minh, trong cơ thể hắn đã sắp hình thành Thần chích, một khi chân chính hoàn thành, vậy sẽ là Kết Thai Cảnh.
Chính vì như thế, Triệu Đoạt Thiên mới không thể che giấu được thực lực khủng bố của hắn, bởi vì hắn đã đến thời kỳ đột phá mấu chốt, lúc nào cũng có thể đạp bước vượt qua.
Hoặc là gặp được một cơ hội, trong nháy mắt đại triệt đại ngộ, hoặc là ba năm năm, thậm chí mười mấy hai mươi năm!
Đối với cao thủ cảnh giới này mà nói, 100 năm cũng không dài!
- Nếu ngươi đỡ được một chỉ tay của ta, ngươi có thể mang theo mẫu thân của ngươi đi! Triệu Đoạt Thiên chắp tay sau lưng, cổ khí thế trấn áp cửu thiên thập địa của hắn tự nhiên toát ra, không có một chút cố ý, làm người ta không nhịn được run rẩy. - Nhưng mà, nếu ngươi không đỡ được, ngươi phải hứa với ta một chuyện!
- Chuyện gì? Chu Hằng hỏi.
Tuy rằng Chu Hằng hết sức tự tin, nhưng tuyệt đối không dám coi thường ông cậu có danh tiếng thiên tài yêu nghiệt này, cũng không cho là mình nhất định có thể thành công. Cho nên hắn tuyệt đối không ôm đồm, tựa đưa mình vào tròng.
Hắn phải đỡ được một chỉ tay, không phải là né tránh một đòn này, đây là hoàn toàn khác.
Nếu tránh, Chu Hằng hết sức tự tin, Tấn Vân Lưu Quang Bộ không phải nói chơi. Nhưng muốn đỡ một chỉ tay, không thể nào dựa vào thân pháp, coi như bỏ thêm hạn chế rất lớn lên hắn, trói buộc năng lực mạnh nhất của hắn.
[CHARGE=3] - Ở lại Triệu gia ba năm! Triệu Đoạt Thiên thuận miệng nói.
- Được! Chu Hằng ngẫm nghĩ, đồng ý.
Tuy rằng Chu Định Hải cũng có danh tiếng thiên tài, nhưng cũng chỉ là giới hạn ở Nguyên Thạch Trấn, đặt ở môi trường lớn hơn, hắn liền trở nên cực kỳ bình thường. Nếu như muốn Chu Định Hải tới hoàn thành ước định này, trừ khi Chu Hằng trở thành Tiên trên chín tầng trời, dùng đại thần thông làm Chu Định Hải thoát thai hoán cốt, mới có khả năng làm được.
Cho nên muốn đón mẫu thân về, chỉ có dựa vào hắn!
- Đi theo ta! Triệu Đoạt Thiên xoay người bước đi, bước đi như rồng như hổ, mỗi một bước đều có một loại huyền diệu tự nhiên mà thành, làm người ta không tự chủ muốn làm theo, vô thức bị vị đại năng này ảnh hưởng.
Trong lòng Chu Hằng có đạo của mình, tự nhiên giữ vững bản tâm, không hề bị ảnh hưởng.
Hai người đi tới Võ Đấu Trường.
Gia chủ đại nhân muốn đích thân ra tay, chuyện này tự nhiên dẫn tới toàn bộ Triệu gia chấn động mạnh, đều tràn tới Võ Đấu Trường. Nhưng mấy trăm người lại lặng ngắt như tờ, ngay cả hít thở cũng ngừng lại, đủ thấy quyền uy tuyệt đối của Triệu Đoạt Thiên.
- Ta sẽ không ra tay lưu tình! Triệu Đoạt Thiên nhàn nhạt nói.
Chu Hằng hít thật sâu, không chút cảm thấy đối phương nói ngoa, nam nhân này dù cùng là Linh Hải Cảnh, nhưng chiến lựcmạnh mẽ hơn người Mao gia không biết bao nhiêu lần!
Điều này rất bình thường, cũng như hắn có được lực lượng mạnh mẽ gấp 200 lần Khai Thiên Cảnh bình thường, Triệu Đoạt Thiên cũng yêu nghiệt như thế!
- Mời! Hắn hành lễ với Triệu Đoạt Thiên, đây là một cái tôn trọng của võ giả cảnh giới thấp đối với cường giả.
Triệu Đoạt Thiên toát ra tươi cười, vẻ mặt nghiêm lại, ngón tay chỉ ra.
Ầm!
Chu Hằng căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ thấy không gian xung quanh hắn xuất hiện vô số ánh sáng, toàn bộ hóa thành những ngón tay, chỉ về phía hắn.
Ngập trời ngập đất, không đâu không có!
Đây là.... Vực!
Không có nguyên nhân, Chu Hằng chỉ là biết đó không phải võ kỹ, mà là kỹ thăng hoa, Vực Cảnh!
Thì ra, đây là cảnh giới Vực!
Ý chỉ ra, đánh nơi đó, ý niệm động, thiên hạ kinh!
Vực, là công kích cấp bậc thần thức, ý niệm dẫn động linh khí thiên địa, hình thành công kích không lọt giọt nước!
Nếu như nói Thế Cảnh còn có thể dựa vào Tấn Vân Lưu Quang Bộ để né tranh, như vậy Vực Cảnh này căn bản không có bất kỳ thân pháp nào tránh né được!
Niệm chỉ, đánh tới!
Làm sao trốn? Làm sao né? Làm sao cản?
Bụp bụp bụp, vô số lực chỉ tay điên cuồng đâm vào người Chu Hằng, ngay cả Chu Hằng muốn dùng Tấn Vân Lưu Quang Bộ tránh né cũng không làm được!
Từng đạo máu tươi bay ra, ngay cả thể chất của Chu Hằng sánh ngang pháp khí Sơn Hà Cảnh cũng vô dụng, lực công kích của Triệu Đoạt Thiên vô cùng đáng sợ, thể chất mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo chỉ như giấy ở trước mặt đối phương.
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Chu Hằng là máu, xương cốt bên trong tỏa ra thần quang màu vàng đỏ.
Thần thái trong mắt Chu Hằng lóe lên rồi tắt, bùm một cái, hắn té xuống đất, mất đi tri giác.
Từ khi có thể tu luyện đến nay, hắn lần đầu gặp phải áp chế tuyệt đối này, loại cảm giác bất lực không có cách nào, không ngừng xoay quanh đầu trước khi hắn hôn mê.
Nếu không phải xương cốt của hắn cứng rắn như pháp khí Sơn Hà Cảnh, dưới một đòn này chỉ sợ không phải đơn giản là trọng thương ngất đi, mà sẽ trực tiếp mất mạng.
Chiến lực của Triệu Đoạt Thiên, khủng bố khôn cùng!
May mắn Chu Hằng gặp phải hắn, không phải Ứng Thừa Ân, bằng không... hắn sẽ vĩnh viễn không trở mình được!
Nhìn thấy xương cốt tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt, mọi người Triệu gia đều lộ ra vẻ thân thiết, đây là huyết mạch xích kim của Triệu gia, không thể làm giả được!
Trải qua đại nạn gia tộc hơn 20 năm trước, Triệu gia vô cùng quý trọng mỗi một tộc nhân, tuy rằng Chu Hằng không phải họ Triệu, nhưng trong người hắn chảy dòng máu làm cho mọi người người Triệu gia sinh ra thân thiết cùng tiếp nhận.
- Chu Hằng... Tiêu Họa Thủy hô to, biểu tình của mẹ con Lan Phi thì phức tạp hơn nhiều. Còn Phong Liên Tình thì rất là hưng phấn, giống như hận không thể chạy lên đạp Chu Hằng hai cái, cái này gọi là cháy nhà hôi của.
- Dẫn hắn xuống, trị liệu cho tốt! Triệu Đoạt Thiên không nhìn tới bốn nàng, quay đầu căn dặn.
- Vâng, gia chủ đại nhân!
.....................
Không biết đã bao lâu, Chu Hằng bỗng tỉnh lại, muốn ngồi dậy, nhưng rên một tiếng liền nằm trở xuống, cả người đau đớn, tựa như mỗi một đốt xương, mỗi một miếng thịt đều vỡ thành ngàn vạn mảnh, động dậy một chút liền tác động toàn thân.
- Hằng nhi, con tỉnh rồi? Tiếng nữ nhân dịu dàng vang lên, trước mặt Chu Hằng xuất hiện một mỹ phụ trung niên, vẻ mặt tràn đầy ôn nhu quan tâm.
Một cỗ tình cảm gần gũi không rõ bỗng trào ra trong lòng Chu Hằng, hắn kinh ngạc nhìn mỹ phụ ôn nhu này.
- Ta là mẹ của con!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.