Nếu so số lượng Hổ Đầu Mãng ít hơn Độc Linh Oa, nhưng về trình độ khó đối phó thì lại hơn xa, Chu Hằng dùng hết ba ngày mới xử lý toàn bộ những con yêu thú này, mà cũng phải tiêu hao mất 5 viên Tử Lôi Châu, làm cho con lừa đen đau lòng không thôi. - Con lừa! Ngươi đau xót cái gì? - Của ngươi chính là của bổn tọa, bổn tọa... chính là của bổn tọa, đương nhiên đau lòng! Đối mặt với tính vô sỉ của con lừa đê tiện này, Chu Hằng thật không có lời nào để nói, chỉ có thể vươn một cây ngón giữa tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ. Con lừa đen thì lại lắc lắc cái mông về phía hắn, vung vẫy cái đuôi đồng dạng tỏ vẻ khinh miệt. Sau khi luyện hóa xong tinh khí sinh mệnh của Hổ Đầu Mãng, Chu Hằng cách Khai Thiên tam trọng thiên chỉ có một bước xa. - Chu tiểu tử! Chúng ta lại đi làm một khoản mua bán lớn! Con lừa đen thần thái phấn chấn, nói. - Mua bán cái gì? - Đi tiếp tới phía trước chính là địa bàn của Ba Hình Thú, tên to xác kia đang canh chừng một gốc cây Khởi Phượng Thảo, sắp thành thục! Con lừa đen vừa nói, miệng vừa chảy đầy nước miếng. - Nói rõ hơn một chút xem! Cũng không phải mỗi người đều là nhân vật lớp người già sống mấy vạn năm giống như con lừa đê tiện ngươi này! Chu Hằng trừng mắt một cái nói. - Xì! Con lừa đen không cam lòng chịu thiệt, trước trừng mắt nhìn Chu Hằng một cái, mới nói: - Khởi Phượng Thảo cũng đúng là đồ tốt đấy! Phải qua 10 vạn năm mới có thể thành thục một lần, kết quả có thể giúp cho cường giả Linh Hải Cảnh trực tiếp phá vỡ mà vào Kết Thai Cảnh! Chu Hằng đầu tiên là ánh mắt sáng ngời, lập tức liền sinh nghi hỏi: - Cây Khởi Phượng Thảo này còn chưa đủ năm phải không? - Còn kém một chút! - Kém bao nhiêu? - Không lâu!. - Không lâu là bao lâu? - Ách... Cũng chỉ chừng hơn vạn năm! Chu Hằng thiếu chút nữa tung một đấm đánh tới, hơn vạn năm mà gọi là không lâu? Dù là cường giả tuyệt thế Hóa Thần Cảnh cũng chỉ có thể sống không đến 5000 năm! - Chu tiểu tử! Vậy là ngươi không hiểu rồi! Con lừa đen nghiêm trang nói: - Khởi Phượng Thảo tuy rằng sau khi thành thục dùng hiệu quả tốt nhất, nhưng dù là linh thảo vừa mới nảy mầm cũng có thể có công hiệu vô cùng to lớn! - Khởi Phượng Thảo 9 vạn năm đã kết thành linh quả, tuy rằng hiệu quả chưa hoàn toàn thành thục, tuy nhiên đối với chúng ta mà nói mới vừa đúng thời điểm! Con lừa đen nghiêm trang nói: - Hai chúng ta chia đều, khằng định có thể tăng lên tu vi một cấp bậc! Nói không chừng ngươi có thể trực tiếp phá vỡ mà vào Sơn Hà Cảnh! Chu Hằng gật gật đầu, nói: - Con Ba Hình Thú kia là tu vi gì? - Linh Hải Cảnh! Đỉnh phong! Con lừa đen bĩu môi, nói: - Thật ra nó cũng không sống chờ được lâu như vậy, bản thân đã là Linh Hải Cảnh đỉnh phong, không phải Khởi Phượng Thảo thành thục cũng không có mảy may ưu đãi đối với nó. Vậy mà cứ tử thủ không bỏ! Chiếm hầm cầu mà không xả... nếu bổn tọa còn có tu vi năm xưa thì đã sớm một chân đá chết nó rồi! Linh Hải Cảnh đỉnh phong a! Chu Hằng lộ ra vẻ thận trọng, yêu thú như vậy cũng không yếu hơn bao nhiêu so với Triệu Đoạt Thiên, chỉ là nó không có nắm giữ Vực, hắn hẳn có đủ sức tự vệ! Nhưng muốn chiến thắng yêu thú như vậy là tuyệt đối không có khả năng. Tuy nhiên nếu muốn cướp thức ăn trong miệng hổ vẫn còn có chút hy vọng, bởi vì một người một con lừa nhưng đều không phải là Khai Thiên Cảnh, Sơn Hà Cảnh tầm thường. - Cần có một kế hoạch! Chu Hằng nói. - ... Ồ! Không phải ngươi trước nay không có đầu óc, chỉ biết vung lên tay quyền tiến tới hay sao? Con lừa đen trêu cợt nói. - Con lừa đê tiện! Có phải ngươi không bị mắng lấy làm khó chịu hay không? - Ha ha ha! Điểm này tuyệt không buồn cười! Một người một con lừa bắt đầu thương lượng đối sách: con Ba Hình Thú kia thập phần cố chấp đối với Khởi Phượng Thảo. Chắc là bắt đầu từ tổ tiên, một thế hệ tiếp một thế hệ kế thừa tín niệm này, một ngày nào đó Khởi Phượng Thảo này sẽ thành thục, mà Ba Hình Thú cũng chỉ có một hậu đại sẽ nhận được kỳ trân thiên địa này! Vô cùng cố chấp! Dù sao con Ba Hình Thú này cũng không hề rời sơn cốc, cả ngày đều canh giữ ở bên cạnh Khởi Phượng Thảo, không mảy may có ý rời đi, bằng không, con lừa đê tiện kia có ý đồ xấu nhiều như vậy, thời điểm trước kia tới đây đã sớm ra tay trộm lấy rồi. - Rất đơn giản, ngươi ở chính diện thu hút nó, dùng Tử Lôi Châu đánh nổ bay tung nó, bổn tọa sẽ nhân cơ hội trộm lấy Khởi Phượng Thảo! Chu Hằng liếc mắt nhìn con lừa đê tiện này một cái, nói: - Ngươi cũng không phải muốn độc chiếm chứ? - Xì! Bổn tọa là hạng con lừa như vậy sao? - Ngươi vốn chính là vậy! Sau khi một người một con lừa thương lượng xong đối sách, lập tức phân ra hành động. Chu Hằng cũng không sợ con lừa đê tiện này chơi xấu ăn mảnh, bởi vì muốn xông vào động phủ của Cổ Hà Càn nhất định phải dựa vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, bằng vào tu vi của con lừa đen hiện giờ là không vào ra được. Bọn họ tiếp tục đi tới, rất nhanh liền đi tới cuối sơn cốc. Có một cửa vào sơn động, bên cạnh đang nằm phục một đầu yêu thú to lớn, toàn thân gần như trong suốt, chỉ có thời điểm nó nhích động thân mình, mới thấy phát ra từng sóng gợn giống như nước loãng. - Tổ tiên của con Ba Hình Thú này chính là thú giữ sơn môn của Cổ Hà Càn, kế thừa qua các đời, thủy chung luôn bảo vệ nơi này, mà Khởi Phượng Thảo kia chính là Cổ Hà Càn ban thưởng cho Ba Hình Thú, để một ngày nào đó một hậu đại của nó có thể kết thành Thần chích, phá vỡ mà vào Kết Thai Cảnh! Chu Hằng cười hắc hắc, nói: - Nói như vậy, điều chúng ta làm không phải là hơi thất đức sao? - Xì! Khởi Phượng Thảo cũng không phải của Cổ Hà Càn, bất quá là bị hắn phát hiện sớm một bước mà thôi, nếu như thế đều có thể làm của riêng, vậy thì linh thảo bổn tọa nhìn thấy khắp thiên hạ, không lẽ đều là của bổn tọa ư? - Lên! "Vù!" Chu Hằng bắn vọt tới, cũng không nói không rằng chỉ là tung một quyền đánh ra, linh lực tràn ra cuồn cuộn, cuồng phong rít gào giận dữ. "Grào!" Ba Hình Thú phát ra tiếng gầm phẫn nộ, tiếng gầm chấn động vang rền, hiển lộ ra hết uy thế của Linh Hải Cảnh. [CHARGE=3]"Bốp! Bốp! Bốp!" Quần áo cả người Chu Hằng có ít nhất một nửa rách nát hóa thành bươm bướm bay đi, trong mắt mũi đều trào ra máu tươi. Ở dưới uy lực của một tiếng rống to này hắn chịu thiệt thòi! Cũng may thể chất của hắn vô cùng mạnh mẽ, nếu không dưới tiếng rống này nếu đổi là một Khai Thiên Cảnh thông thường ắt phải trực tiếp bị chấn thành mảnh vụn. Thấy một kích không thể giết chết một con kiến nho nhỏ, Ba Hình Thú lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không có để ở trong lòng, dù sao nó quá cường đại, mà thủ hộ nơi đây vừa là trách nhiệm, vừa là quan hệ tới ích lợi của con cháu đời sau của nó, nên nó tuyệt đối sẽ không nhúc nhích chút nào. Việc này đã trở thành cố chấp trong huyết mạch kế thừa các thời đại. Nó lười biếng quỳ rạp trên mặt đất, không có tâm tình để ý tới Chu Hằng. Đạt tới Linh Hải Cảnh đỉnh phong gần như có thể hoàn toàn dùng linh lực làm thức ăn, không cần lo vấn đề đói khát, hơn nữa nó chỉ có hình thành Thần chích mới có thể tiếp tục tăng lên lực lượng, hiện tại dù cho nó nhiều linh thạch, linh thảo hơn nữa đều không có giúp ích gì. Chu Hằng cười một tiếng, lại chụp ra tiếp một chưởng. "Grào!" Ba Hình Thú nổi giận, trình độ khai hóa linh trí của nó hoàn toàn không thể so sánh với con lừa đen, lập tức lại phát ra một tiếng rít gào, thân thể rung lên, một lực lượng kinh khủng cuốn về hướng Chu Hằng. Chu Hằng triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, không ngờ tốc độ còn nhanh hơn so với luồng linh lực, "vù vù vù", trong nháy mắt hắn vội vàng thối lui ngoài trăm trượng, thoát khỏi công kích cự ly xa nhất của linh lực. "Grào!" Ba Hình Thú lại phát ra một tiếng rít gào, nhưng quan niệm thâm căn cố đế khiến nó không có mảy may ý truy kích. Con lừa đê tiện nói không sai! Chu Hằng vốn không muốn lãng phí mấy viên Tử Lôi Châu còn sót lại, nhưng muốn đạt tới mục đích nhất thiết phải trả giá, chỉ có thể liều mạng! Tay phải hắn vừa lật, trong tay lập tức nhiều ra một hạt châu màu tím, "vù" một tiếng, bắn nhanh tới phía Ba Hình Thú. Nếu đổi lại là nhân loại, nhìn thấy "ám khí" như vậy khẳng định sẽ nổi lên ý đề phòng, nhưng yêu thú có ý nghĩ đơn giản, hơn nữa nó luôn không rời xa chỗ này không tiếp xúc nhiều với người sống, Ba Hình Thú nào biết thế gian còn có thật nhiều lực lượng có thể uy hiếp nó! "Ầm!" Một tiếng nổ vang nặng nề. Ba Hình Thú tùy ý đánh ra một kích, liền kích nổ Tử Lôi Châu. Lập tức lôi điện lực màu lam mênh mông điên cuồng đánh tới, chấn cho con Ba Hình Thú kia bay bắn lên. Chu Hằng ném tiếp một viên Tử Lôi Châu. Lôi điện lực điên cuồng tràn ra cuồn cuộn, Ba Hình Thú vốn đã bị nổ chấn ngất ngư, còn không có rơi xuống đã bị một lần nữa đánh cho bay vọt lên trên, trông giống như suối nước phun, kế tiếp kéo lên. Con lừa đen kêu "ngao" một tiếng, liền tung ra bốn vó vọt ra, nó sớm đã ẩn núp một bên chỉ chờ cơ hội này! "Grào!" Ba Hình Thú cực kỳ phẫn nộ, một người một con lừa này cũng dám mơ ước bảo bối của nó, đồ chết tiệt! Chu Hằng vung lên tay bên phải, viên Tử Lôi Châu thứ ba bay ra, rồi dưới khống chế linh lực của hắn "ầm ầm" nổ tung, bốc lên lực lượng kinh khủng, chấn cho Ba Hình Thú không rơi xuống ngược lại bắn lên cao hơn! - Ta xyz%*9%! Con lừa đen miệng cắn một gốc cây linh thảo toàn thân lấp lánh ánh bạc chạy như điên tới, miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì, hoàn toàn không nghe rõ. - Đi! Chu Hằng lập tức xoay người, bay đi về hướng cửa vào động phủ. "Grào!" Ba Hình Thú dù sao cũng là tồn tại Linh Hải Cảnh, khi không còn Tử Lôi Châu liên tục tạo áp lực cho nó, lập tức ở trên vách núi đá gào một tiếng, âm ba bắn vọt về hướng Chu Hằng cùng con lừa đen, âm ba hóa hình cực kỳ nhanh chóng. - $%#^G**! Con lừa đen phát ra một chuỗi thanh âm không hiểu, sau đó nó mới ý thức liền nhổ ra Khởi Phượng Thảo ngậm trong miệng, nói: - Chu tiểu tử tranh thủ thời gian cho bổn tọa, mở ra động phủ! Nói ra thật nhẹ nhàng! Nhưng đó là Linh Hải Cảnh đấy, làm thế nào ngăn chặn? Chu Hằng có hơi đau lòng xót của nhìn Tử Lôi Châu trong tay, rồi lại ném ra một viên. "Ầm!" Tử Lôi Châu nổ tung, lại dẫn ra lực lượng cuồn cuộn khủng bố, những âm ba kia lập tức hóa thành mảnh vỡ, ở dưới lực lượng lôi của thiên địa không còn sót lại chút gì. - Con lừa đen, nhanh lên! Chu Hằng thúc giục, hắn chỉ còn có một viên Tử Lôi Châu. - Nhanh! Nhanh! Không thấy bổn tọa đang bận rộn sao! Con lừa đen cũng không quay đầu lại, càu nhàu lầm bầm, bốn cái chân lừa không ngừng múa may. - Mau hơn chút nữa! Chu Hằng cân nhắc một viên Tử Lôi Châu cuối cùng trong tay, rốt cục ném ra ngoài. - Đã xong chưa? - Còn thiếu chút nữa! - Mau đi! - ... - Mau đi! - Được rồi! Cửa động chớp lên một vầng sáng, Chu Hằng cùng con lừa đen vội vàng vọt vào. "Ầm", Ba Hình Thú nặng nề va vào cửa động, nhưng cũng không có chui vào, mà bị một lực lượng kỳ dị cản lại. - Hừ! Ăn cái rấm của bổn tọa đi! Con lừa đen xoay mình lại, lắc lắc cái mông nói với Ba Hình Thú. Ba Hình Thú giận không kềm chế được, không ngừng phát ra tiếng rít gào, nhưng bị trận pháp của cửa động ngăn trở, nó không thể xông vào được. Con lừa đen sau một hồi lắc mông, đột nhiên cả kinh kêu lên một tiếng, nói: - Tiêu rồi! Chu tiểu tử! Bổn tọa bỏ quên Khởi Phượng Thảo ở bên ngoài rồi! - Con lừa đê tiện! Ngươi cho rằng ta không nhìn thấy ngươi thu cất Khởi Phượng Thảo sao? Chu Hằng trừng mắt nhìn con lừa đê tiện tham lam này một cái: Lúc này nó biết không thể dùng sức cưỡng đoạt, không ngờ lại dùng tới chiêu số rẻ tiền này! - Hắc hắc! Hóa ra bổn tọa đã thu cất linh thảo rồi! Ôi! Ngủ mấy vạn năm, trí nhớ đều trở nên kém vậy a! Da mặt của con lừa đen thật dày. Một người một con lừa đi vào sơn động, sau khi quẹo mấy chỗ ngoặt, liền không còn nghe tiếng rống giận của Ba Hình Thú nữa. - Nên chia phần đi thôi! - - - - - oOo- - - - -