Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 388: Thiên Ân Giáo quật khởi!



Triệu Đoạt Thiên rốt cục cúi đầu, bồi tội với Chu Định Hải.

Khi thấy Triệu Đoạt Thiên khom lưng hành lễ đối với mình, miệng nhận lỗi sai, cả người Chu Định Hải đều phát run, hai đấm nắm thật chặt, kích động đến tột đỉnh.

Cho dù hiện tại vợ chồng đoàn tụ, nhưng là không che dấu được mười mấy năm phân tán đau khổ của bọn họ, muốn nói Chu Định Hải không có hận Triệu Đoạt Thiên đó là không có khả năng! Chẳng qua là hắn căn bản không phải đối thủ của Triệu Đoạt Thiên, hơn nữa người ta lại là cậu cả, như vậy hận cũng chỉ có thể để ở trong lòng.

Nguyên tưởng rằng cuộc đời này vợ chồng không cách nào đoàn tụ nữa, không nghĩ tới hắn lại sinh ra một hảo nhi tử, chẳng những để cho hắn và Triệu Khả Hân gặp lại một lần nữa, còn làm cho đầu sỏ gây nên tội kia cúi đầu với mình!

Giờ khắc này, oán khí trong lòng Chu Định Hải toàn bộ tiêu tán, vẫn là tự hào!

Hắn mặc dù cảnh giới không cao, thực lực không mạnh, nhưng Chu Hằng cũng là phát ra quang mang lóng lánh, để cho hắn vừa vui mừng vừa kiêu ngạo.

Sinh ra con như thế, chồng còn có gì đòi hỏi?

Triệu Khả Hân mặc dù cũng oán hận ca ca của mình, nhưng nói như thế nào thì Triệu Đoạt Thiên cũng là huynh trưởng của nàng, sau đó đã quở trách Chu Hằng một phen, nhưng Chu Định Hải làm sao không che chở con, dùng "Mỹ nam kế" với Triệu Khả Hân, chuyện tình đánh cậu liền nhẹ nhàng dễ dàng bỏ qua, làm Triệu Đoạt Thiên giận đến lỗ mũi cũng lệch đi.

Chu Hằng trở lại hậu viện, chúng nữ rối rít ra nghênh đón, xa cách tháng, tự nhiên mọi người cũng là tràn đầy tư niệm.

- Phu quân, nói cho ngươi biết một cái tin tức tốt!

Ứng Mộng Phạm tiến tới bên tai Chu Hằng nói.

- Tin tức tốt gì?

Trong lòng Chu Hằng vừa động, mơ hồ có chút ít hiểu được.

- Không sai, Diệc Dao trở lại!

Chu Hằng không khỏi mừng rỡ, hỏi vội:

- Ở đâu?

Hắn cũng không có thấy Hàn Diệc Dao cùng Hàn Vũ Liên ở trong đám người.

- Nàng và Vũ Liên đi dạo phố!

Đi dạo phố? Chu Hằng đầu đầy hắc tuyến, đều là cường giả Sơn Hà, Linh Hải Cảnh, lại còn đi dạo phố!

- Ta đã phái người đi báo cho bọn họ. Các nàng rất nhanh sẽ trở lại!

Quả nhiên, không lâu lắm cô cháu Hàn Diệc Dao liền trở lại.

- Chu Hằng!

Hàn Diệc Dao chạy như bay đến, nhào vào trong ngực Chu Hằng, dùng sức ôm chặt hắn, dường như muốn hòa hợp vào trong ngực của hắn.

- Ngươi nữ nhân ngốc này. Rốt cuộc biết trở lại!

Chu Hằng một tay nhấc nàng lên, sải bước đi vào phòng, hắn đã sớm quyết định đợi khi Hàn Diệc Dao trở lại, hắn nhất định phải hảo hảo mà đánh vào cái mông nàng một trận.

Chúng nữ cũng không có đi theo vào, mặc dù các nàng cũng đã xa Chu Hằng thật lâu, nhưng cũng không có dài bằng Hàn Diệc Dao. Hơn nữa nàng vì tánh mạng của Chu Hằng căn bản không dám đi ra ngoài dò thăm tin tức, đáng thương hơn nhiều so sánh với các nàng.

Giờ khắc này, vẫn là để lại cho Hàn Diệc Dao độc hưởng a.

Chu Hằng hung hăng đánh cái mông của Hàn Diệc Dao một bữa, nhưng dĩ nhiên là đánh trên giường, ước chừng giằng co một ngày một đêm, tiếng rên rỉ như ca như khóc của Hàn Diệc Dao chính là ngoài dặm đều biết. Làm cho nàng ngày thứ hai lúc nhìn thấy chúng nữ đầy mặt xấu hổ, lại càng không dám nhìn Hàn Vũ Liên.

Chu Hằng không khỏi kỳ quái, kéo Hàn Vũ Liên sang một bên, nói:

- Nàng còn không biết quan hệ của ta và ngươi?

- Dĩ nhiên, loại chuyện xấu này ta mới sẽ không nói a!

Hàn Vũ Liên liếc mắt nhìn Chu Hằng.

Chu Hằng cười hắc hắc, trong lòng lập tức có một cái ý niệm tà ác.

Hắn dẫn Hàn Diệc Dao tới căn phòng của Hàn Vũ Liên, lấy cớ nói là nếu hai người thành một đôi, tự nhiên phải gặp người của nhà nàng một chút, thỉnh an, thăm hỏi mới tốt.

Hàn Diệc Dao không nghi ngờ gì, chỉ cảm thấy tình lang của mình nghĩ chu đáo, trong lòng ngọt ngào.

Ba người ngồi ở hai đầu bàn, Hàn Vũ Liên ngồi một mình một bên, Chu Hằng cùng Hàn Diệc Dao song song ngồi ở một đầu khác.

Sau khi bọn họ nói một chút chuyện phiếm, liền nói tới đại sự phát sinh gần nhất.

- Trước đó vài ngày, có một Thạch Đầu Nhân chạy đến nơi đây, muốn chúng ta giao tiên thuật cùng kiếm tiên ra, đả thương rất nhiều người. Cuối cùng vẫn là Hoặc Thiên tỷ tỷ xuất thủ, hù hắn chạy!

Hàn Diệc Dao nói.

- Thạch Đầu Nhân?

- Chính là Thạch Đầu Nhân trong Tử Vong Sâm Lâm!

Hàn Vũ Liên tiếp lời nói, nàng sờ sờ bộ ngực, tựa hồ hồi tưởng lại cảnh ngộ ngày đó bị một mâu đâm thủng trái tim.

- Không có chết?

Chu Hằng kỳ quái hỏi.

Ban đầu những cường giả Thần Anh Cảnh kia đều nói người đá kia mạnh mẽ thiêu đốt Lưu Thạch Linh Dịch của bản thân, sau khi chấm dứt tất nhiên vẫn lạc. Làm sao hiện tại lại chạy đến Triệu gia?

May là có Hoặc Thiên trấn ở đây, đầu thần thú hộ trạch này quả nhiên không phải là nuôi không!

- Còn có một số người khác, cũng rất cường đại, bất quá đều bị Hoặc Thiên tỷ tỷ đuổi chạy!

Hai mắt Hàn Diệc Dao lòe lòe, trên mặt tràn đầy vẻ sùng bái.

Bản thân Hoặc Thiên đã đẹp tuyệt thiên hạ, đều có được lực sát thương to lớn đối với phái nữ, hơn nữa bây giờ chiến lực của nàng lại càng vô song, tự nhiên giành được sùng bái tuyệt đối của Hàn Diệc Dao.

Trong lòng Chu Hằng ăn giấm, hắn mới nên là đối tượng sùng bái của Hàn Diệc Dao a.

Hắc hắc hắc, cho là trừng phạt ngày hôm qua đã kết thúc sao? Kia chỉ là mới bắt đầu!

Chu Hằng phóng một bàn tay lớn tới trên đùi Hàn Diệc Dao, trên mặt cũng là bất động thanh sắc, tiếp tục hỏi chuyện đã xảy ra những ngày qua, ra vẻ đạo mạo.

Trong lòng Hàn Diệc Dao hoảng hốt, lúc không có người nàng tự nhiên không ngần ngại bị tình lang hành hạ, nhưng bây giờ là làm trò trước mặt cô cô a, vạn nhất bị cô cô phát hiện, chính mình đâu còn thể diện?

Nàng liền tranh thủ bỏ hai tay xuống dưới bàn, đè bàn tay to của Chu Hằng lại.

Đáng tiếc, khí lực của nàng sao có thể so sánh cùng Chu Hằng, bàn tay to không bị ngăn trở chút nào vuốt ve chân ngọc của nàng, làm cho nàng tê dại, giữa hai chân cũng biến thành ướt át.

Trong lòng có một cổ xao động mãnh liệt, làm cho nàng muốn lớn tiếng hét to lên, nhưng hiện tại Hàn Vũ Liên an vị ở trước mặt, nhưng sao dám?

Nhưng càng là nhẫn, cảm giác này càng mãnh liệt, trên mặt đẹp nhất thời hiện lên vẻ đỏ ửng say lòng người.

- Diệc Dao, ngươi làm sao vậy?

Hàn Vũ Liên là biết rõ còn cố hỏi, trong lòng tự nhủ Chu Hằng xấu xa, nhưng không có không một chút ý tứ vạch trần, lại ra vẻ muốn đứng dậy, tạo áp lực lớn hơn cho Hàn Diệc Dao.

- Không có chuyện gì!

Hàn Diệc Dao sợ hết hồn, vội vàng khoát tay không dứt, nhưng nàng lập tức "a" một tiếng, bởi vì mất đi hai tay ngăn cản, bàn tay to làm ác dưới kia chui vào quần của nàng.

- Diệc Dao?

Hàn Vũ Liên cũng rất xấu xa, trong lòng không biết vui thành cái dạng gì, nhưng trên mặt cũng là bất động thanh sắc, ân cần hỏi.

- Bị con muỗi cắn!

Hàn Diệc Dao lấy cớ mà ngay cả chính mình cũng không tin, nhưng suy nghĩ của nàng đã hỗn loạn, bởi vì bàn tay to của Chu Hằng đã hành hạ làm cho xuân thủy của nàng tràn lan, cả người cũng là vô lực.

Nàng mềm nhũn tựa vào trên vai Chu Hằng, một ngọc thủ nhéo thịt mềm bên hông Chu Hằng, tự nhiên là hận chết người này, không ngờ làm cho nàng bêu xấu trước mặt cô cô.

Chẳng qua là nàng mới vừa nhéo một cái, Chu Hằng lại đâm một ngón tay tiến vào.

Thân thể mềm mại của Hàn Diệc Dao nhất thời cứng đờ, thiếu chút nữa trực tiếp ngã, mặt cười liền tranh thủ chôn ở trên vai Chu Hằng, không dám để cho Hàn Vũ Liên thấy vẻ mặt xôn xao xuân tình của nàng lúc này.

- Hai người các ngươi thật đúng là ân ái!

Hàn Vũ Liên trêu ghẹo nói.

Chu Hằng một bên đùa Hàn Diệc Dao, một bên tiếp tục hỏi thăm Hàn Vũ Liên về đại sự phát sinh những ngày qua.

- Còn có, Ứng Thừa Ân cũng đột phá Kết Thai Cảnh, hiện tại Thiên Ân Giáo cường thế quật khởi, thu không ít tín đồ, nghe nói chỉ cần gia nhập Thiên Ân Giáo liền có thể nhận được kế thừa huyết mạch, vì vậy mấy tháng ngắn ngủn đã phát triển vô cùng lớn mạnh!

Hàn Vũ Liên nghiêm nghị nói.

Đây là một người thiên kiêu tuyệt thế, lại còn có đại khí vận trong người, tuyệt không thể coi thường!

- Thiên Ân Giáo?

Chu Hằng cau mày, một ngón tay tiến quân thần tốc, thẳng đến chỗ sâu nhất của Hàn Diệc Dao, để cho thân thể của thiếu nữ đẹp này run rẩy dữ dội, nơi cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ thật thấp, hai tay nắm thật chặc hông của Chu Hằng, chìm ngập trong một luồng sóng khoái cảm.

- Thiên Ân Giáo này ở đâu?

Hắn hỏi.

- Mỗi cái thành thị đều có, bất quá tổng bộ ở đâu thì không người nào biết được!

Chém giết vốn định đánh thẳng vào chỗ hiểm yếu, nhưng nếu không người nào biết tổng bộ của Thiên Ân Giáo ở đâu, hắn như thế nào tìm được Ứng Thừa Ân để chém giết?

Bất quá, Ứng Thừa Ân không thể nào vĩnh viễn ẩn ở trong bóng tối, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, vậy Chu Hằng sẽ làm thịt người này!

- A!

Ngay vào lúc này, Hàn Diệc Dao cuối cùng không nhịn được mà phát ra một tiếng rên rỉ cao vút, gáy ngọc ngẩng cao, toàn thân cũng kéo căng, nàng thật sự không nhịn được. Thở gấp, sau khi kích tình từ từ trôi qua, nàng đầy mặt đỏ ửng, chôn ở trong ngực Chu Hằng không dám nhìn Hàn Vũ Liên.

Mất mặt! Thật sự quá mất mặt!

- Diệc Dao, làm sao ngươi là lạ?

Hàn Vũ Liên đi tới, lấy tay sờ cái trán Hàn Diệc Dao.

- A, ngươi ngã bệnh, làm sao nóng như vậy!

- Đúng, đúng a!!

Hàn Diệc Dao cũng không kịp kỳ quái vì sao Hàn Vũ Liên không có phát hiện hoạt động nàng và Chu Hằng lam, nếu đối phương tìm cái cớ cho nàng, nàng tự nhiên phải nắm lấy.

Nhưng lúc nàng ngẩng đầu lên, không ngờ phát hiện bởi vì thân thể ngã xuống, chỗ cổ áo Hàn Vũ Liên lộ ra một mảnh cảnh xuân thật đẹp. Càng kỳ quái hơn chính là, cô cô của nàng không ngờ không có mặc áo lót, hai ngọn núi rất tròn cao ngất có thể thấy được rõ ràng, thậm chí ngay cả quầng vú màu hồng cũng là loáng thoáng.

Không cần quay đầu lại, nàng cũng biết khẳng định Chu Hằng nhìn thấy màn này, bởi vì nàng cảm giác có một vật thô sáp chọc vào đùi mình.

Người nầy lại dám nhìn! Mà cô cô . . . Làm sao lại không cẩn thận như vậy, không có mặc áo lót đã dám ra đây gặp người?

Sách, bất quá bộ ngực của cô cô thực sự là vừa trắng vừa tròn, làm cho nàng cũng có vọng động đưa tay ra sờ.

Vào lúc này, thế nhưng thực sự có mội cái đại thủ lẻn vào cổ áo, nắm lấy một bên vú!

Là Chu Hằng!

Hàn Diệc Dao cả kinh, đôi mắt đẹp trừng trừng!

Bộ ngực kia mặc dù ngay cả nàng cũng muốn sờ, nhưng dù muốn cũng không có thể xuất thủ a! Xong! Xong! Hàn Vũ Liên nhất định sẽ nổi điên, giận dữ a!

Nàng không có biện pháp tìm được bất kỳ cớ gì cho Chu Hằng, đây là trêu ghẹo trắng trợn a!

- Ừm!

Hàn Vũ Liên phát ra một tiếng rên rỉ, nàng tự nhiên biết mờ ám ở giữa Chu Hằng cùng Hàn Diệc Dao lúc trước, làm cho nàng cũng là kích động, giờ phút này bị tình lang nắm lấy chỗ kiêu ngạo nhất của nàng, đâu còn nhịn được, thân thể mềm mại mềm nhũn gục vào trong ngực Chu Hằng.

Hàn Diệc Dao nhất thời lộn xộn!

Này là tình huống nào?

Tinh thần nàng chưa định, chỉ thấy Chu Hằng đã bế nàng và Hàn Vũ Liên lên, sải bước đi tới nội thất. Ngay sau đó, nàng và Hàn Vũ Liên cũng bị ném tới trên mặt giường lớn, Chu Hằng phóng người, lột sạch nàng và Hàn Vũ Liên.

Một phòng toàn là xuân sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.