Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 396: Cốt bổng lập uy !!



Ở dưới tình huống ác liệt như vậy, Chu Hằng không ngờ lấy ra một cây đả cẩu bổng?

Hơn nữa, đả cẩu bổng này còn bị hai đầu đứt ra , nói là một cây gậy, so ra còn giống một cây xương đùi lớn hơn! Đồ chơi này có thể có ích lợi gì?

Nếu như là pháp khí, nói không chừng còn có thể phá phòng ngự Lệ Cương, nhưng một đoạn xương đùi có thể làm gì? Chu Hằng thế nào dường như vô lại, thuận tay lấy một cục gạch để đánh nhau !

Chỉ có vài lão tổ Thần Anh Cảnh lúc ấy đồng dạng ở bên hồ máu nhận ra cây xương gãy, đây chính là xương tiên nhân có thể uẩn sinh ra Thi Linh Hoa sáu cánh hoa a, với phẩm bậc mà nói đủ để nghiền ép bất kỳ pháp khí Phàm giới!

Một bàn tay của tiên nhân đập xuống dưới, Hóa Thần Cảnh có năng lực chống đỡ được? Cầm tiên cốt đánh người, tuyệt đối vô địch!

- Ha ha ha! Lúc này Lệ Cương cực kỳ đắc ý, Chu Hằng công kích đối với hắn không có hiệu quả, hắn tương đương với thế bất bại, như vậy trận chiến đấu này bất kể bao lâu hắn sẽ có thể lấy được thắng lợi cuối cùng!

- Chu Hằng, đến a, ngươi không phải rất cuồng sao, bản thiếu phải giáo huấn ngươi thật tốt! Hắn cười lạnh, không che giấu sát ý.

Bị người ấn vào trong đất, đây chính là nhục nhã Lệ đại thiếu chưa bao giờ nhận được! Cho dù là ở thời điểm mẫu tinh, hắn cũng là đứa con cường giả Thần Anh Cảnh, lão tổ Kết Thai Cảnh, ai không kính sợ đối với hắn?

Đi tới cái đại lục võ đạo cuối thời, Lệ Vô Cực lại đột phá Hóa Thần Cảnh, trở thành Vương giả duy nhất, địa vị của hắn rất cao, vạn người kính phục, xứng đáng cái tên thiên hoàng hậu duệ quý tộc, nhưng không ngờ bị một tên cùng cảnh giới nhiều lần nhục nhã, sao có thể không cho hắn giận lôi đình!

Hắn gào to một tiếng, thân hóa ức vạn ngọn lửa, tấn công hướng về Chu Hằng.

Chu Hằng cười hắc hắc, nói: - Ta biết Lệ đại thiếu miệng cứng rắn mềm lòng. Nói như vậy khẳng định là muốn nhường ta! Nếu Lệ đại thiếu có tâm nhân nghĩa, ta đây không cô phụ ý tốt của Lệ đại thiếu! .

Hắn cũng đồng dạng lao ra, vung tiên cốt gõ tới Lệ Cương.

Lệ Cương ỷ có lực lượng lão tử thêm vào, há để một cây xương gãy vào mắt, trên mặt hắn chỉ có phẫn nộ vô cùng. Chu Hằng lại dám dùng một cây xương gãy đi đối phó hắn, thật coi hắn là con chó sao?

- Cút đi cho bản thiếu! Hắn mở ra hỏa lực, liều mạng bùng cháy, muốn đốt Chu Hằng thành tro tàn.

Thình thịch!

- A .

Một tiếng hét thảm, Lệ Cương lập tức ngã xuống từ trên bầu trời.

Mọi người đều há hốc mồm!

Bọn họ là người nào? Đều là Kết Thai, Thần Anh Cảnh lão tổ, nhãn lực tự nhiên cao minh, đã sớm thấy rõ xương gãy cũng không phải pháp khí gì nhìn về phía hai đầu gãy có thể biết được , nếu pháp khí như thế, đã sớm hỏng rồi!

Cho dù là pháp khí. Khẳng định cũng là pháp khí tổn hại, nhiều lắm chỉ là chắc chắn một chút.

Nhưng chắc chắn đến thế nào thì làm sao có thể đánh Lệ Cương?

Ngay cả Kết Thai Cảnh Chu Hằng đều không đến, chỉ là một cây xương gãy có năng lực gì? Nên muốn phá hỏng Lệ Cương thân hóa ngọn lửa, trừ phi có được cảnh giới võ đạo cùng hắn, thậm chí cao hơn, hoặc là tế xuất pháp khí cấp bậc cao hơn, không phải tổn hại !

Về phần tại sao huyết mạch Lệ Cương lập tức tăng vọt đến trên Chu Hằng, khiến Chu Hằng căn bản đánh không lại, khả năng là Lệ Cương vận chuyển bí pháp gì. Dù sao người ta là con ruột Thiên Tôn, có rất nhiều bí pháp cũng rất bình thường.

Nhưng cây xương gãy lại lập công !

Điều này không hợp đạo lý a!

Chẳng lẽ, Chu Hằng thật không trêu chọc Lệ Cương, vị Lệ đại thiếu này trên thực tế là người tốt, lại đang cho Chu Hằng mặt mũi ? Nếu không huyết mạch lực cường đại như vậy làm sao có thể bị một cây xương gãy phá?

Làm người tốt cũng không đến mức làm mình mất hết mặt mũi a!

Không ít người đã khinh bỉ Lệ Cương ở trong lòng, nhưng ngoài miệng tự nhiên không có khả năng nói như vậy, dù sao lão tử người ta Hóa Thần Cảnh ở bên cạnh, tất đều là nhao nhao tán dương.

- Lệ công tử quả nhiên phong cách nhân nghĩa! .

- Không hổ là con của Thiên Tôn, có tâm thật đại lượng! .

- Đình hiên. Phải học tập Lệ đại thiếu, võ giả chúng ta tuy rằng tu thân, nhưng cũng không thể quên tâm! .

- Vâng, gia gia! .

Ttrong một mảnh tiếng động tán thưởng, tuy Lệ Vô Cực tu dưỡng Hóa Thần Cảnh đều không kìm nổi co giật da mặt. Người khác không rõ ràng lắm. Chính hắn lại không biết? trên thân Lệ Cương bị hắn gia trì bí pháp!

Trong khoảng thời gian ngắn, mặc dù Lệ Cương hóa thân ngọn lửa ở phương diện lực công kích không đạt được cấp bậc Hóa Thần Cảnh, nhưng ở phương diện lực phòng ngự tuyệt đối là cấp bậc Thiên Tôn, dù lão tổ Thần Anh Cảnh đều không có khả năng tổn thương được hắn!

Đây là trình tự áp chế!

Nhưng Chu Hằng lại dùng một cây xương gãy liền đánh gục Lệ Cương, điều này nói rõ cái gì? Xương gãy trong tay tiểu tử kia tất nhiên là cấp Hóa Thần Cảnh, lúc này mới có thể phá giải, dù sao loại áp chế này là thuộc loại đại cảnh giới.

Tên ghê tởm!

Cả người Lệ Vô Cực đều có chút run rẩy, nhưng hắn còn không tiện phát tác, nếu phát tác chẳng phải càng đánh lên mặt con trai mình? Hơn nữa sự tình bộc lộ, Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh lại muốn giúp đứa con thủ thắng, hắn chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi!

Bởi vậy, hắn chẳng những không thể tức giận, còn phải bài trừ một tia khó coi, Vui vẻ tiếp nhận rất nhiều người với ánh mắt thiện ý, trong lòng thật sự buồn bực tới cực điểm.

Tuy nhiên, hắn không có lòng tham đối với xương cốt trong tay Chu Hằng, cho là năm đó Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh để lại, hắn tranh đoạt cũng không có gì dùng, dù sao không phải pháp khí.

Lệ Cương lắc lư bay ra từ trong hố sâu, khuôn mặt anh tuấn dĩ nhiên trở nên xấu xí không chịu nổi, nếu không phải mọi người tận mắt nhìn thấy hắn ngã xuống đều hoài nghi có phải đổi người hay không.

Chu Hằng lộ ra một chút áy náy, nói: - Thật sự có lỗi, xuống tay nặng một chút! Ai, Lệ công tử thật nhân từ, ta lại lỡ tay làm thương Lệ công tử, thật sự vô cùng xấu hổ a! .

Xấu hổ cái em gái ngươi a!

Lệ Cương đằng đằng sát khí nhìn Chu Hằng, hận không thể ăn thịt tiểu tử này, gặm xương tiểu tử này! Nhưng mấu chốt là hắn không phải đối thủ Chu Hằng a, thủ đoạn gì đều bị đối phương khắc chế, hắn đi lên trừ bỏ bị đánh ra còn có thể làm cái gì?

Đối với bị đánh, Lệ đại thiếu hiển nhiên không có hứng thú gì.

- Nếu Lệ Cương một lòng khiêm nhường, đánh tiếp cũng không có ý nghĩa! Lệ Vô Cực cất giọng nói, quyết đoán dừng lại cuộc chiến đấu này, đánh tiếp nữa sẽ chỉ làm Lệ Cương không công bị đánh thôi!

Bất kể là giả bộ hồ đồ , hay thật không nhìn ra cái gì, mọi người đều đồng loạt gật đầu, nhao nhao tỏ vẻ đồng ý.

Lệ Vô Cực phất tay 1 cái, Lệ Cương đã bay đến trên đài cao, hắn điểm ở trên thân Lệ Cương một chút, những thương thế lập tức hồi phục, trong nháy mắt khôi phục nguyên dạng.

Hắn liếc mắt Chu Hằng một cái, trong ánh mắt hiện lên một đạo sát ý. Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải lúc giết người, mặt mũi của Lệ gia vừa mới bị Lệ Cương làm giảm nhiều, hắn phải trọng chấn uy danh Vô Cực Thiên Tôn trước!

- Các vị đồng đạo, bản tôn đi trước một bước, đã tiến vào Hóa Thần Cảnh, là Thiên Tôn duy nhất Huyền Càn đại lục! Đây là vinh quang của bản tôn, cũng là trách nhiệm của bản tôn, nên vì mọi người làm chút gì! .

Trong nháy mắt Lệ Vô Cực chuyển hoán tâm tình, vứt chuyện Lệ Cương qua một bên, hắn đứng trên đài cao, chắp hai tay sau lưng, thanh âm tuy rằng không lớn, lại vang dội mỗi một góc, mang theo uy nghiêm vô thượng!

- Bởi vậy, bản tôn quyết định phải làm chuyện thứ nhất, chính là hủy diệt bốn đại tử địa, trả lại đại lục một mảnh bầu trời sáng sủa! .

Một cái quyết định này, mọi người sớm đã biết, nhưng nghe Lệ Vô Cực chính mồm nói đến bọn họ vẫn nhộn nhạo tâm thần, có một loại kích động da đầu tê dại.

Bốn đại tử địa a, lão tổ Thần Anh Cảnh đi vào cũng phải sợ đầu sợ đuôi, thậm chí không dám xâm nhập đến khu vực trung tâm nhất, ngồi xem kế thừa Hóa Thần Cảnh mà không thể được! Nếu Lệ Vô Cực hủy diệt bốn đại tử địa, bọn họ có thể thừa dịp loạn lấy kế thừa Hóa Thần Cảnh hay không?

Dù sao, thời kỳ thượng cổ tuyệt không chỉ bốn vị Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, nhưng chỉ có 4 tôn hóa thành tử địa, có thể thấy khi bọn họ còn sống cũng là vương gần như vô địch, mới có thể vẫn khí phách vô cùng sau khi chết!

Trong truyền thuyết, bọn họ có thể tranh phong với Vạn Cổ Đại Đế, cũng không phải Thiên Tôn thông thường có thể sánh bằng!

Nhìn thấy mọi người không che giấu kích động chút nào, kính sợ, Lệ Vô Cực tươi cười, biết đã đạt mục đích, hiện tại cũng sẽ không có ai lại đi muốn Chu Hằng đánh một trận với Lệ Cương.

- Các vị, đi theo bản tôn! Lệ Vô Cực đạp không mà đi, hướng về chỗ sâu trong Độc Miểu Chi Hải.

Vù vù vù, từng đạo bóng người xé hư không nhao nhao theo đuôi phía sau Lệ Vô Cực, có hắn ở phía trước ngay cả Hoàng Tuyền Lộ, bọn họ cũng dám xông vào một lần!

Chu Hằng thối lui phía Triệu Đoạt Thiên, Hoặc Thiên, con lừa đen, con lừa lập tức kêu lên, nói: - Chu tiểu tử, làm sao không đập chết tiểu tử phách lối kia? .

- Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh ở bên cạnh, xuống tay như thế nào? Triệu Đoạt Thiên chen lời nói, hắn có tâm vô địch, không sợ Lệ Vô Cực. Nhưng không sợ cùng lỗ mãng là hai việc khác nhau, trước khi không có Hóa Thần Cảnh thứ hai xuất hiện, bất luận kẻ nào đều chỉ có thể tạm lánh Lệ Vô Cực!

Chiến lực Thiên Tôn cũng không phải thổi phồng lên!

- Thiết, tiểu tử kia vừa mới phá vỡ mà vào Hóa Thần Cảnh, Huyền Tôn một chưởng có thể trấn áp! Con lừa đen khinh thường nói.

- Đáng tiếc Huyền Tôn đã mất! Chu Hằng trừng mắt nhìn con lừa đen một cái - Cho nên ngươi cũng thành thật một chút cho ta, đừng cả ngày cừu hận! Thù nhân thượng cổ đã đủ nhiều, chớ thêm cả người bây giờ nữa! .

- Ha ha ha! Con đường Vương giả nhất định tịch mịch, bổn tọa phải làm địch với khắp thế gian, đánh ra một cái hào quang sáng ngời@ Con lừa đen mặt mày hớn hở.

- Ít đắc ý , đi, cùng đi lên xem một chút! Chu Hằng bay lên trời.

Hoặc Thiên không nói một lời, nàng hiện tại càng ngày càng lạnh như băng, luôn luôn trầm tư, dường như muốn nhớ lại chuyện cũ gì, trên thân lộ ra khí tức sinh ra ngột ngạt.

Chu Hằng nhìn nàng một cái, từ Phong Khiếu Lâm Địa trở về, hắn cũng biết tiên nhân có năng lực Chuyển thế sống lại, chỉ cần Thần chích không hủy có thể sống cả đời, Hoặc Thiên có phải tiên nhân chuyển thế như vậy hay không?

- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.