Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 447: Hữu bảo tự lai!



Chu Hằng tự nhận không phải là người vận khí nghịch thiên, nhưng lúc này tựa hồ ông trời già mở rộng tầm mắt, pháp khí Thần Anh Cảnh thứ nhất này lại chính là bay vụt tới phương hướng của hắn, hơn nữa thẳng tắp, giống như một mỹ nữ yêu thương nhung nhớ.

Lấy cảnh giới bây giờ, chiến lực bây giờ của hắn, thật ra thì pháp khí Thần Anh Cảnh đã không có đất dụng võ đối với hắn, hắn cũng không có một chút lòng tham, nhưng nếu pháp khí này đưa đến tận cửa, hắn há có đạo lý không lấy?

Chu Hằng vẫy tay, đạo ngân quang này liền bay vào trong tay của hắn.

Đây là một chủy thủ màu bạc phát sáng, bất quá dài 1 thước, sáng bóng lóng lánh ôn nhuận, lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay Chu Hằng.

Chu Hằng khẽ vuốt vuốt chủy thủ, trong lòng chợt nổi lên ý tưởng.

Trong tay của hắn rõ ràng có hai kiện Tiên khí, một thanh là Bách Quỷ Kiếm, một thanh là hắc kiếm. Hắc kiếm cũng là quên đi, là không trọn vẹn, nhưng Bách Quỷ Kiếm cũng là đầy đủ không sứt mẻ.

Nhưng ở trong tay của hắn, Bách Quỷ Kiếm cũng không phát huy ra uy lực Tiên cấp, mà là do người sử dụng ở tầng thứ gì, sẽ phát huy ra uy lực ở tầng thứ đó.

Nếu là lực lượng của người sử dụng không mạnh, thậm chí còn kém hơn pháp khí của Kết Thai Cảnh, Sơn Hà Cảnh!

Đây là bất đồng thuộc về bản chất, uy lực tuyệt đối của Tiên khí không phải là rất mạnh, nhưng có tính trưởng thành đáng sợ, đủ để cho người sử dụng hoành hành vô địch trong cùng cảnh giới.

- Người trẻ tuổi, giao bảo vật trong tay ngươi ra đây!

Ngay vào lúc này, chỉ thấy một đạo nhân ảnh đã bay vụt tới, khí tức Kết Thai Cảnh cuồn cuộn chuyển động. Đó cũng không phải loài người, mà là một gã cường giả Dạ Ma Tộc, khôi ngô cao lớn.

Người này vừa lúc gần bên trái, thấy thanh chủy thủ kia phá vỡ trường không mà tới, hắn tự nhiên lập tức đuổi lại đây.

Pháp khí Thần Anh Cảnh a, nếu là đoạt được đủ để cho chiến lực của hắn nhảy lên một cái cấp bậc!

Cái gọi là người chết vì tiền tài, chim chết vì cái ăn, một pháp khí Thần Anh Cảnh đủ để cho hắn liều mạng, dĩ nhiên, nếu là hắn biết Chu Hằng cùng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ là ai, đoán chừng hắn tuyệt sẽ không xuất thủ.

Đó gọi là tự chịu chết!

Người này tên là Chân Hùng Thiên Quân, là một gã lão tổ Kết Thai Cảnh cực mạnh của Dạ Ma Đế triều, lúc bình thường nổi danh kiêu căng. Bất quá hắn quả thật có tư cách kiêu ngạo, ngay từ ba trăm năm trước đã; đạt tới Kết Thai tam trọng thiên đỉnh phong, cách Thần Anh Cảnh cũng chỉ có một bước ngắn.

Lúc trước thời đại Hóa Thần Cảnh chưa xuất hiện, hắn cơ hồ là có thể ngang tàng!

Kiêu căng lâu dài, để cho hắn khó tránh khỏi trở nên trong mắt không có người, vì vậy vừa xuất hiện đã bày ra khí thế cư cao lâm hạ.

Chu Hằng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói:

- Tại sao phải vậy?

- Không biết sống chết!

Chân Hùng Thiên Quân lộ ra bàn tay to, chụp tới chỗ Chu Hằng.

- Hừ, bảo vật này là của bổn tọa!

Ngay vào lúc này, đã có người thứ hai giết tới đây, cũng lộ ra mội bàn tay to, quấn lại cùng bàn tay to kia của Chân Hùng Thiên Quân.

Đạo lý rất đơn giản, khí tức của Chu Hằng không hiện. Người của hai bên cũng coi hắn là mặt hàng dễ vỡ, vì vậy làm sao để Chu Hằng vào trong mắt.

Bành! Bành!

Hai người kia vừa ra tay đã toàn lực ứng phó, pháp khí Thần Anh Cảnh đầy đủ để cho bọn họ liều mạng, một khi cầm tới tay, chiến lực của bọn họ cũng có thể tăng lên một cái cấp bậc

Bọn họ cũng đều muốn tốc chiến tốc thắng, bằng không đợi có người thứ ba, người thứ tư, thậm chí cường giả tới, bọn họ còn muốn cướp đoạt bảo vật sẽ phát sinh biến số.

Chu Hằng ngược lại thành người xem. Hắn không khỏi lắc đầu, pháp khí Thần Anh Cảnh này đối với hắn mà nói dường như vô ích, nhưng nếu rơi vào tay của hắn thì hắn cũng không có ý tứ nhường lại.

Những người này muốn đánh thì đánh, nhiều hơn một chút nữa, hắn cuối cùng lại trở nên yên tĩnh.

Hưu, hưu, hưu, lại có mấy người bay vụt mà đến, lập tức tấn công Chu Hằng, nhưng bọn hắn vừa ra tay liền bị những người khác đánh, thực lực Chu Hằng yếu nhất, muốn cướp đoạt pháp khí trong tay của hắn đơn giản nhất, ai cũng sẽ không gấp.

Nhưng một khi rơi vào trong tay người khác, nửa bước tiên nhân vừa phát lực liền có thể chạy trốn, làm sao đuổi theo kịp?

Chu Hằng vừa là tâm điểm chú ý của mọi người, lại được mọi người bảo vệ, luôn có người dòm ngó cơ hội xuất thủ đánh hắn, nhưng có người lập tức cứu. Tràng diện vô cùng hỗn loạn/

Chỉ là một lúc sau, rốt cục có cường giả Thần Anh Cảnh tới, nhưng cũng không phải là một người, mà là nhiều người. Lập tức dẫn phát hỗn chiến mới.

Không phải là tất cả mọi người không nhận ra Chu Hằng hoặc là Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, những người nhận ra thân phận của hai người Chu Hằng liền quyết đoán quay đầu rời đi. Nói giỡn, thực lực của Chu Hằng biến chuyển từng ngày không dễ đánh giá, nhưng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cũng là Thiên Tôn thứ thiệt a!

Có Thiên Tôn ở đó, còn có người nào có tư cách tranh đoạt?

Người biết tới một nhóm thì đi một nhóm, nhưng người không biết chuyện vẫn còn đang lần lượt tới, cho đến khi xuất hiện một tổ cường giả Thần Anh Cảnh cường thế, năm người liên thủ đánh lui toàn bộ những người khác, cuối cùng hỗn chiến mới dừng lại.

- Tiểu tử, nhìn đủ rồi, giao bảo vật ra đây!

Năm người kia nói.

Bọn họ đến từ thượng cổ, xuất thân từ cùng một cái tông môn nhỏ, nhưng bởi vì một lần kỳ ngộ, bọn họ chiếm được truyền thừa thời kỳ viễn cổ, tăng lên Thần Anh Cảnh, nhưng là khi bọn hắn rời núi muốn hưởng thụ phồn hoa một chút, thì vừa lúc bộc phát đại chiến của Vạn Cổ Đại Đế cùng chủ nhân của tứ đại tử địa.

Chuyện về sau cũng đơn giản giống như trước, năm sư huynh đệ bi ai này còn không có hưởng được quyền lực trong một ngày, uy phong trong một ngày đã bị Thời Gian Nguyên Dịch bức bách cướp đoạt, phong ấn tới hiện tại mới xuất thế.

Thực lực bọn hắn rất mạnh, lại không có ai biết lai lịch của bọn họ, mà năm người bọn họ cũng không có nhãn lực gì, vô luận là thời kỳ thượng cổ hay cường giả hiện nay, bọn họ một người cũng không nhận ra.

Chu Hằng khẽ mỉm cười, nói:

- Tốt, tới lấy đi!

Hắn giương chủy thủ trong tay ra ngoài.

Năm người kia cũng rất là hài lòng, cảm thấy Chu Hằng tiểu tử này rất là hiểu lý lẽ, biết thực lực cường đại của năm người bọn họ tuyệt đối không thể địch, vì vậy chẳng những không có ý tứ trốn chạy, lại càng không chút do dự mà cống hiến bảo vật.

Cái này cũng làm cho bọn họ có chút ngượng ngùng, cướp đoạt bảo vật của hậu bối như thế, có chút tổn hại tới hình tượng của bọn họ a!

- Thấy ngươi cơ trí như thế, lão Tứ, thưởng cho hắn một ít linh thạch!

Lão Đại trong năm người nói, một tay vuốt vuốt chòm râu, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

- Lão Đại, chúng ta đâu còn có linh thạch!

Lão Tứ rất thành thật trả lời.

- Sớm đã dùng hết!

- Ha ha?

Lão Đại kia không khỏi thật mất mặt, nhưng linh thạch thưởng hay không cũng không sao, pháp khí Thần Anh Cảnh trong tay Chu Hằng cũng là thứ mà bọn họ nhất định phải có được. Vì vậy, mất mặt thì mất mặt, nhưng hắn vẫn đưa tay chụp tới chỗ Chu Hằng, thẳng đến thanh chủy thủ màu bạc.

Hắn đưa tay chụp lấy đầu mũi nhọn của chủy thủ, lấy thực lực của hắn cũng không sợ Chu Hằng đả thương người, kiếm này sắc bén hơn nữa cũng cần lực lượng thúc dục.

- Ừm?

Hắn muốn thu tay lại, nhưng chủy thủ thật giống như mọc rể trong tay Chu Hằng, vẫn không nhúc nhích.

- Buông tay!

Vị lão đại này có chút tức giận nói, tiểu tử này lúc đầu thì kính trọng bọn họ, tại sao đột nhiên lại như vậy?

Có thể dâng hiến bảo vật cho bọn họ chính là vinh quang của Chu Hằng, sao có thể không tình nguyện như thế?

Lão Đại rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

Trong mắt hắn trở nên mãnh liệt, một cổ ám lực bừng lên, từ chủy thủ đánh tới Chu Hằng.

Ánh mắt Chu Hằng rét lạnh, cổ tay nhẹ nhàng xoay.

- A . . .

Lão Đại kia nhất thời phát ra một tiếng hét thảm, máu tươi tràn đầy ra, chảy xuống dưới.

Hắn là Thần Anh Cảnh không sai, nhưng thể chất khi không có vận chuyển linh lực phòng ngự nhiều nhất chỉ bằng pháp khí Linh Hải Cảnh, như thế nào chống cự được lực lượng sắc bén hơn pháp khí Thần Anh Cảnh của Chu Hằng?

- Lão Đại . . .

Bốn người khác rối rít kêu to, xông về phía trước mấy bước, trợn mắt nhìn Chu Hằng.

Bọn họ cho là lão đại của mình quá mức khinh thường mới có thể trúng chiêu, dù sao, dùng pháp khí Thần Anh Cảnh phá vỡ da thịt cường giả Thần Anh Cảnh không dùng linh lực hộ thể cũng không khó khăn, chỉ cần có tu vi Linh Hải Cảnh cũng đủ.

- Làm thịt hắn!

Bọn họ đánh tới Chu Hằng.

Bọn họ cho rằng, dưới một kích này khẳng định Chu Hằng sẽ hóa thành một vũng máu! Mặc dù bốn người đồng loạt ra tay cũng có cảm giác dùng dao mổ trâu để giết gà, nhưng ai bảo Chu Hằng lại dám không vâng lời bọn họ!

Năm nươời bọn họ ở thời thượng cổ còn không có được hưởng uy phong đã bị bức bách tự phong cấm. Tự nhiên mọi người cũng đều đầy một bụng lửa giận, hôm nay thiên địa linh khí từ từ khôi phục, bọn họ cho rằng chính là lúc Ngũ huynh đệ đại triển thân thủ!

Cái này gọi là giết gà dọa khỉ, nhìn xem sau này còn có ai dám không vâng lời bọn họ.

Tay phải Chu Hằng lật lại, một cổ lực lượng cường đại xông ra, đồng thời đánh tới Ngũ huynh đệ.

Bành! Bành! Bành! Bành! Bành!

Thân hình Ngũ huynh đệ đồng thời bị đánh bay ra ngoài, trong miệng phun máu tươi, ngã thành một đoàn.

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người chung quanh lộ ra vẻ khiếp sợ mãnh liệt.

Bọn họ mới vừa rồi chính là bị Ngũ huynh đệ này trấn áp, tự nhiên biết chiến lực của sư huynh đệ năm người này cường đại tới mức nào, nhưng năm người cường đại như thế lại bị một kích của Chu Hằng đánh cho hộc máu, đây phải là cường nhân kinh khủng bực nào a?

Nhưng là từ khí tức linh lực mà Chu Hằng lưu chuyển để xem, hắn rõ ràng cũng chỉ là Thần Anh Cảnh mà thôi.

Thật cường đại! Thật lợi hại!

- Tiểu tử đáng giận!

Năm người kia đồng thời quát lên, đến lúc này bọn họ tự nhiên cũng biết lúc trước Chu Hằng chẳng qua là đang đùa bỡn bọn họ, mà căn bản không có ý tứ muốn giao bảo vật ra.

Không thể không thừa nhận, tiểu tử này quả thật rất mạnh, nhưng mạnh hơn nữa cũng chỉ là Thần Anh Cảnh mà thôi, năm người bọn họ liên thủ tuyệt đối có thể thắng!

Bởi vì trong truyền thừa viễn cổ mà bọn họ lấy được, thì có một môn bí thuật liên thủ cùng đánh. Có thể làm cho chiến lực của bọn họ tăng lên gấp mười lần! Bất quá, môn bí thuật này hết sức tiêu hao máu huyết, không tới vạn bất đắc dĩ bọn họ tuyệt sẽ không vận dụng.

- Nhận lấy cái chết!

Bọn họ quyết đoán tế ra tuyệt chiêu, năm người chân đạp bộ pháp vô cùng huyền diệu, lần lượt huyễn hóa ra hư ảnh, trong sân nhất thời xuất hiện 45 ảo ảnh, từng cái ảo ảnh đều có tầng thứ linh lực giống như bản thể!

Năm mươi cường giả Thần Anh Cảnh, đây là cường đại bực nào?

Đây là sức mạnh của bọn hắn!

Năm người thân động, kéo theo chín ảo ảnh của mỗi người cũng động theo, chiến lực kinh khủng, thực sự đủ để trấn giết chín thành chín Thiên Quân Thần Anh Cảnh!

- Lấy nhiều khi ít, không mất mặt sao?

Chu Hằng cười nói.

- Ha ha ha! Cái thế giới này chỉ nhìn thực lực, những cái khác hết thảy đều là giả tạo, có bản lãnh thì ngươi cũng có thể kêu người đến!

- Sư huynh đệ chúng ta năm người, đối phó một người là năm người cùng lên, đối phó 1 vạn người cũng là năm người cùng lên!

- Ngươi nếu không phục, cũng có thể gọi hỗ trợ!

- Năm người chúng ta phụng bồi đến cùng!

- Ha ha ha ha!

Năm người này đồng thời kêu lên, khuôn mặt khinh thường.

- 1 vạn người ta nhất thời không kêu được, nhưng 100 cũng là có thể cố mà làm, các ngươi đã có thành ý như vậy, ta như thế nào không biết xấu hổ mà cự tuyệt các ngươi?

Chu Hằng tự lẩm bẩm, tế Bách Quỷ Kiếm đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.