- Đại lục sắp vỡ nát hủy diệt, tiên duyên sắp xuất hiện! Sí Diễm Yêu Tôn không biết từ nơi nào bay vụt tới, kêu lên với Chu Hằng cùng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ.
Chu Hằng gào to một tiếng, nói với các nàng Ứng Mộng Phạm: - Mau mau lại đây!
Hắn thu hết thảy mọi người còn lại vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, thực ra cũng chỉ còn lại những ái thê mỹ nô của hắn và con lừa đen, mặt khác cộng thêm một Thương Ngạo Mục Nguyệt; về phần Hoặc Thiên thì không có cách nào thu vào, nhưng tu vi Thần Anh Cảnh cũng đủ để tự vệ trong lúc tinh cầu bị hủy diệt.
Nếu thực sự gặp phải tình hình nguy hiểm, khẳng định phù văn trong cơ thể nàng sẽ chủ động phòng ngự, Chu Hằng tin tưởng dù có ném nàng vào trong mặt trời, tất nhiên giữa hai bên phải tiêu tùng một, thì kẻ còn sống sót cũng nhất định là nàng!
- Đi! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đầu tiên bay đi, cũng không phải bay lên trời, mà chui thẳng xuống lòng đất!
Tinh Hạch dĩ nhiên là ở vị trí trung tâm nhất trong lòng tinh cầu.
Sí Diễm Yêu Tôn cũng nhích động thân hình, vọt vào trong chỗ đất nứt, thân mình không ngừng tăng tốc, chui thẳng xuống hướng địa tâm.
Chu Hằng vươn tay phải ôm Hoặc Thiên vào lòng, thân hình nhảy ra, theo sát phía sau Sí Diễm Yêu Tôn.
Bây giờ là danh chánh ngôn thuận chiếm tiện nghi, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tay ôm thật chặt Hoặc Thiên, hưởng thụ xúc cảm vô cùng êm dịu từ thân thể tuyệt đẹp của thiên nữ tuyệt thế này.
- Chu Hằng! Hoặc Thiên nghiến răng nói.
Nàng luôn luôn là lạnh lùng như Băng Sơn Tuyết Liên, cao không thể với tới, nhưng bị Chu Hằng tiếp xúc thân mật như thế cuối cùng phá vỡ vẻ lạnh lùng bề ngoài của nàng, khiến cho nàng vừa bực bội vừa giận.
- Chuyện gì vậy cô cô! Thân thể không thoải mái sao? Chu Hằng biết rõ còn hỏi.
Hoặc Thiên háy hắn một cái, sớm đã biết người kia có tà ác ý ôm nàng! Trước đây là nàng quá mức khinh thường, nghĩ rằng thực lực đạt tới Thần Anh Cảnh là có thể trấn áp Chu Hằng, không nghĩ tới tiểu tử này cũng rất nghịch thiên, không nói không rằng liền vượt qua nàng!
- Buông tay! Nàng hừ lạnh nói.
- Không buông! Chu Hằng nói thực du côn, mũi hít mùi thơm cơ thể trên thân tuyệt đẹp Hoặc Thiên kia, hắn có một loại hy vọng xa vời muốn thời gian vĩnh viễn ngừng lại.
Bất kể là An Ngọc Mị, hoặc là Hàn Diệc Dao hay là Ứng Mộng Phạm vân vân... hắn kết hợp với các nàng đều có thể nói là dục nhiều hơn tình. Chỉ có thể nói là thích mà không thể nói là yêu! Thế nhưng đối với Hoặc Thiên, hắn thực sự động mối chân tình.
Ở mặt ngoài, hắn như đang chiếm tiện nghi của Hoặc Thiên, trên thực tế lúc này trong lòng hắn không có mảy may dục niệm, chỉ có một loại hạnh phúc an bình ấm áp. Dù là cả đời chỉ ôm lấy thiên nữ tuyệt thế này, hắn đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Đương nhiên, nếu Hoặc Thiên muốn cùng hắn làm chút chuyện nghiên cứu, tham thảo xâm nhập, thì dĩ nhiên hắn cũng sẽ vui vẻ nghe lệnh, cũng sẽ không miễn cưỡng...
- Vô lại! Hoặc Thiên khẽ quát một tiếng, hư ảnh một đóa hoa đào hiện ra ở phía sau nàng, sau đó bắn ra vô số tia điện mang, đánh tới Chu Hằng.
"Két két két!"
Điện mang này vô cùng kinh khủng, đủ để cho bất kỳ một võ giả Thần Anh Cảnh nào trên đời này tê dại mất đi lực lượng. Nhưng Thần Anh Cảnh dù sao chỉ là Thần Anh Cảnh, làm sao có thể uy hiếp được Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh?
Trong cơ thể Hoặc Thiên quả thật ẩn chứa uy lực kinh khủng, nhưng chỉ khi nàng bị công kích trực tiếp mới có thể phát động, nếu không nàng chỉ là một Thần Anh Cảnh cường đại nhất mà thôi!
Trừ phi nàng bùng phát giống như khi ở Tiên đại lục, một ánh mắt liền phá hủy vỡ nát cấm chế của Tiên Thành: đó tuyệt đối là vô cùng khủng bố, tin chắc dù Cổ Viêm sống lại, Khổng Ngạo Côn đích thân tới cũng chỉ có phần trong nháy mắt bị miễu sát!
Chu Hằng chỉ coi là được xoa bóp một chút, thậm chí còn phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, khiến Hoặc Thiên tức giận đến toàn thân phát run run.
Tên tiểu tử đại nghịch bất đạo này, nàng chính là trưởng bối đấy!
"Vù, vù, vù..." ba vị Thiên Tôn xuyên qua địa tầng, nơi linh lực tràn ra, đúng là tốc độ không có giảm bớt bao nhiêu. Rất nhanh, bọn họ đi vào tầng địa hỏa thứ nhất.
Muốn tới chỗ Tinh Hạch, dọc theo con đường này phải đi qua mấy tầng địa hỏa; mà khoảng cách càng gần Tinh Hạch, dĩ nhiên uy lực của địa hỏa cũng càng cường đại.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Sí Diễm Yêu Tôn đều mở ra linh lực hộ thuẫn, bằng không Thần thể của hai người không thể chịu nổi độ nóng cực kỳ mãnh liệt như vậy.
Chu Hằng không có trực tiếp bước đi vào, mà lại há miệng hút một cái, làm một công tác tổng vệ sinh triệt để.
Bởi vì, hắn cũng không muốn để Hoặc Thiên bị kích động tự phát ra phù văn, đến lúc đó ngay cả hắn đều phải theo đó không hay ho!
Hắn còn chưa hưởng thụ đủ đâu!
Địa hỏa hừng hực rất nhanh liền bị Chu Hằng cắn nuốt sạch sẽ. Hắn hài lòng chép chép miệng. Sau khi chân chính trở thành Thiên Tôn, hắn có đầy đủ linh lực để duy trì cắn nuốt, luyện hóa địa hỏa này, ngược lại tăng lên uy lực huyết mạch Tử Diễm Thiên Long của hắn.
Hắn ngẩng đầu liền thấy Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Sí Diễm Yêu Tôn đều kinh ngạc ngưng di chuyển, dùng một loại ánh mắt như nhìn thấy quái vật nhìn hắn. Hắn không khỏi lấy làm lạ, hỏi: - Chuyện gì vậy?
Chuyện gì vậy?
Còn làm ra vẻ mặt ngu ngơ! Chẳng lẽ ngươi không biết vừa rồi chính mình làm cái gì sao?
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Sí Diễm Yêu Tôn đều có loại bị kích động muốn đánh người, chỉ cảm thấy Chu Hằng giả ngu quá mức đỡ tệ!
Cắn nuốt địa hỏa đấy, đây là chuyện phàm nhân có thể làm được sao?
Hai người rất có ăn ý đồng thời xoay người, giữ yên lặng đi tiếp, cùng so sánh với tên yêu nghiệt biến thái này, đúng là bọn họ đáng thương không chịu nổi mà!
Gần nửa ngày sau, bọn họ đi vào tầng địa hỏa thứ hai.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Sí Diễm Yêu Tôn đã có kinh nghiệm, thực tự giác nhường lại vị trí phía trước, để Chu Hằng vọt tới trước nhất.
Chu Hằng bào chế đúng cách, há miệng hút một cái, chính là một miệng to ngọn lửa bị hắn nuốt vào, chỉ vài ba lần, địa hỏa cả khu vực phụ cận đã bị hắn hấp thu sạch sẽ.
Hai người Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nửa câu cũng không nói, tiếp tục đi tới, hoàn toàn coi như không thấy Chu Hằng.
Đó là bọn họ đã chết lặng rồi.
Chu Hằng cũng di chuyển, hắn vừa đi vừa tiêu thụ tinh hoa của địa hỏa vừa cắn nuốt, để tăng lên uy lực của huyết mạch Tử Diễm Thiên Long, cũng không hề để ý tới hai người Nguyệt Ảnh Thánh Nữ; còn Hoặc Thiên thì vì tức giận đến mức không thèm nói chuyện với Chu Hằng.
Bốn người tất cả đều không ai lên tiếng, một đường đi xuống. Thẳng đến sau khi liên tiếp vượt qua chín tầng địa hỏa, đột nhiên bọn họ đi vào một mảng không gian rộng lớn trống rỗng.
Địa tâm!
Nơi này ngang dọc cao thấp cũng chỉ có trăm dặm, ở vị trí trung tâm có một đoàn vật thể tản ra ánh sáng nhu hòa, nó không lớn, chỉ bằng nắm tay người lớn, không có gì khác biệt.
Nơi này, cũng không chỉ có bốn người bọn họ, mà đã có sáu người khác tới đây.
Chu Hằng chích nhận được hai người trong đó, theo thứ tự là Cung Hoành Ân và Dương Tử Đồng, nhưng hắn có thể nhận ra khí tức của người thứ 3... là Độc Miểu Thiên Tôn!
Không cần phải nói, ba người kia theo thứ tự là chủ nhân của ba chỗ tử địa khác!
Thiên Tôn của Huyền Càn đại lục hiện có, đều đến đông đủ; trừ Thi Vương của Mao gia.
Chu Hằng đảo ánh mắt nhìn lướt qua, hắn đã giao thủ với bốn truyền nhân của đại tử địa, bởi vậy hắn chỉ cần cảm ứng một chút khí tức của bốn lão quái vật kia liền có thể đối ứng biết rõ từng người.
Đầu tiên là Độc Miểu Thiên Tôn, toàn thân hắn bao phủ trong một bộ áo bào đen rộng thùng thình, trên mặt cũng có một màn sương mù đen che phủ, làm người ta không thấy rõ diện mạo hắn. Tiếp đó là Tử Vong Thiên Tôn, là một nam nhân dáng người cao lớn, phía sau thường thường có xẹt qua bóng dáng một con quạ đen, tạo cho người ta một loại cảm giác áp lực vô cùng âm độc.
Vị Lôi Quang Thiên Tôn của Lôi Quang Địa Cốc kia cũng là một nam nhân dáng người cao lớn, hắn là dị tộc nhân, trên đầu mọc sừng, bộ mặt xanh đen, bộ dáng của hắn nếu đi ra ngoài đủ để hù dọa trẻ nhỏ!
Cuối cùng là Viêm Hỏa Chí Tôn của Viêm Hỏa Sa Mạc, hắn dáng người thon dài, tóc đen dày rậm, các vị trí thân thể đúng là bùng lên ngọn lửa hừng hực, giống như một người lửa!
Trước mắt bọn họ chỉ có tu vi Thần Anh Cảnh, nhưng phát ra khí tức lại hoàn toàn che lấp Cung Hoành Ân và Dương Tử Đồng, làm cho hai Thiên Tôn trẻ tuổi này có vẻ ảm đạm thất sắc.
Chuẩn Tiên hai kiếp chính là Chuẩn Tiên hai kiếp, cho dù tự tước tu vi nhưng khí tức phát ra cũng như vầng thái dương trên bầu trời, hào quang vạn trượng, ngay cả Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh đều hoàn toàn không cách nào tranh phong cùng.
Bốn lão quái vật phân biệt đứng ngạo nghễ ở bốn góc, đối lập với nhau, không có ý chào hỏi chút nào.
Ở mấy vạn năm trước tuy rằng bọn họ từng liên thủ chống lại Vạn Cổ Đại Đế, nhưng chuyện đó cũng không làm cho bọn họ kết thành cái gì tình nghĩa chiến đấu, hiện giờ Vạn Cổ Đại Đế đã không còn, giữa bọn họ chính là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất, thì sao có thể chung sống hòa thuận được?
Hiện tại Tinh Hạch vẫn chưa hoàn toàn thành hình, bởi vậy bọn họ đều không có ra tay, nhưng thực sự đến khoảnh khắc tiên duyên xuất thế, bọn họ người nào cũng sẽ không nương tay.
Khi Độc Miểu Thiên Tôn và Tử Vong Thiên Tôn nhìn thấy Chu Hằng, ánh mắt trở nên âm lạnh xuống, lộ ra sát ý nồng đậm.
Hậu nhân duy nhất của họ chết ở trong tay Chu Hằng, đây là đại thù, là huyết hải thâm cừu!
Tuy nhiên, bây giờ còn không phải thời điểm ra tay.
Với năng lực hiện tại, bọn họ không giết chết được Chu Hằng, còn nếu lúc này hoàn toàn khôi phục cảnh giới, thì lại sẽ làm rối loạn kế hoạch tranh đoạt tiên duyên của họ, bởi vậy, bọn họ đều kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ cần Tinh Hạch thành hình, khẳng định bọn họ sẽ trước tiên khôi phục tu vi, thuận tay miểu sát Chu Hằng!
Chu Hằng lại trừng mắt nhìn, hắn cần gì phải sợ chứ?
Nói về thực lực hiện tại, bốn lão quái vật này xách giày cho hắn cũng không xứng, mà cho dù bọn họ thực sự khôi phục lại thực lực Chuẩn Tiên hai kiếp, cũng chưa chắc Chu Hằng sẽ thua bọn họ!
Bằng vào thể chất vô thượng, hắn đã có tư cách khiêu chiến cùng bốn lão quái vật, huống chi là hiện tại!
- Nhìn cái gì mà nhìn? Chu Hằng dùng thái độ kiêu ngạo học của con lừa đen trừng mắt nói.
Độc Miểu Thiên Tôn cùng Tử Vong Thiên Tôn cũng phải phẫn nộ! Bọn họ đường đường chính là Chuẩn Tiên hai kiếp, là tồn tại vô địch Phàm giới, Chu Hằng cũng dám dùng loại thái độ như vậy nói chuyện với bọn họ?
Đừng nói là hắn, dù là lão tổ tông Vạn Cổ Đại Đế của hắn năm đó cũng không có tư cách như vậy!
Nhưng bây giờ là lúc trở mặt sao?
Hai vị Chuẩn Tiên lúc này tuyệt đối không dám khôi phục tu vi, cũng chỉ cố ép mình nhịn xuống cục tức này, nhưng sắc mặt hai người đều rất khó coi, dường như ăn phải mấy trăm con ruồi. Với sinh mệnh lâu dải của họ, cho dù lúc trước không địch lại Vạn Cổ Đại Đế cũng không có bị chọc tức đến mức như thế.
Tên tiểu bối này! Cứ để hắn kiêu ngạo, để hắn đắc ý, chỉ cần Tinh Hạch thành hình, chính là ngày giỗ của hắn!
Hai lão quái này vật vừa nói thầm trong lòng, vừa nghiến răng đến sắp lung lay.
- Không có khí phách! Chu Hằng xì một tiếng, lời nói đầy ý khinh thường.
Hắn nói ra thanh âm cũng không lớn, nhưng thần thức của Chuẩn Tiên là cường đại cỡ nào, sao không nghe được?
Hai người Độc Miểu Thiên Tôn đều có loại bị kích động sắp hộc máu, quả thực muốn xông qua bóp chết tên tiểu tử khốn này!
Nhịn! Ta nhịn!
- Hai lão con rùa đen! Chu Hằng lại hừ một tiếng, hắn không ngại trước khi Tinh Hạch xuất thế liền trước giết chết hai lão quái vật này.
Ta nhịn! Ta nhịn tiếp!
Hai người Độc Miểu Thiên Tôn nắm chặt nắm tay kêu "rốp rốp".
Đúng vào lúc này, toàn bộ không gian ầm ầm chấn động, đoàn vật thể ở trung tâm kia bỗng nhiên toát ra vô tận hào quang.